----
Thịt heo tươi gần trong gang tấc, nhưng không có phần của hai người, Vương Mai mặc dù có hơi thất vọng, nhưng chuyện đã đến nước này.
"Quên đi thím, chúng ta trở về thôi."
Thím Tiết gật đầu.
Hai người xoay người đang chuẩn bị rời đi thì đụng phải Thẩm Lan Đình và trợ lý Tiểu Lý vừa nói chuyện vừa đi tới.
"Chủ nhiệm đến rồi!" Nhân viên công tác nhìn người vừa tới, mắt vừa sáng lên, lập tức bước tới chào hỏi, chỉ vào nửa nồi thịt nói với Thẩm Lan Đình:
" Đây là xưởng trưởng dặn để lại cho anh."
Thẩm Lan Đình nhìn thoáng qua Vương Mai tay không, nghĩ đến cái gì, anh đột nhiên nói:
"Thịt nhiều quá tôi cũng ăn không hết, chia cho bọn họ đi."
"Hả?" Vương Mai sửng sốt.
Tiểu Lý bước đến, lo lắng khuyên nhủ.
"Chủ nhiệm, nhiêu đây thịt cũng không nhiều, nhà máy của chúng ta khó khăn lắm mới mua được hai con heo từ nông thôn, xưởng trưởng nói bình thường anh công ta ́c vất vả cần ăn nhiều thịt bổ sung dinh dưỡng."
Thẩm Lan Đình nở nụ cười.
" Tôi cũng không thiếu thịt ăn."
"Chúng ta không cần, anh giữ lại đi."
Vương Mai ngăn cản động tác của thím Tiết, lắc đầu có chút ngượng ngùng.
Thẩm Lan Đình bất đắc dĩ thở dài.
"Đồng chí Vương Mai, cô đừng nghe Tiểu Lý nói nhảm, cậu ấy có thứ gì tốt đều muốn nhét cho tôi. Tôi không thiếu đồ ăn, chia thịt cho các cô một ít cũng không sao."
Sự chú ý của thím Tiết đã sớm dính vào mấy miếng thịt kia, bà chợt vỗ vỗ cánh tay Vương Mai, nhỏ giọng nói.
"Cậu ấy nói không sai, tiền lương một tháng và các loại vé người ta sống rất dễ chịu. Thịt này không cần vé, cô cũng đừng ngốc thế."
Vẻ ngoài Thẩm Lan Đình rất anh tuấn, nhất là đôi mắt hoa đào kia làm cho người ta không nhịn được mê mẩn, Vương Mai phân tâm.
Kiếp trước từ nhỏ đến lớn làm con dâu nuôi từ nhỏ của Vương gia, cô chưa bao giờ có ý nghĩ gì quá quắt, ngoại trừ đối với Thẩm Lan Đình.
Kiếp trước anh giúp mình, Vương Mai nói không cảm động, trong lòng không có một chút gợn sóng nào là giả. Vương Mai có suy nghĩ rất đê tiện, nếu lúc trước người cô gả là Thẩm Lan Đình thì tốt biết bao.
Loại ý nghĩ này càng cháy càng mạnh mẽ, khiến cho Vương Mai khi đối mặt với Thẩm Lan Đình sẽ chột dạ.
Nhưng người kia chỉ giúp cô vì anh cảm thấy cô quá đáng thương.
Vương Mai thật sự không có tiền, sau đó cô tự quyết định trả lại phòng Thẩm Lan Đình thuê giúp mình, dứt khoát đi nơi khác muốn làm ăn nhỏ.
Không ngờ lại gặp bọn buôn người...
Vương Mai vốn cho rằng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã quên, không ngờ sau khi gặp lại Thẩm Lan Đình cô lại nhớ lại.
Chóp mũi Vương Mai cay cay, cúi đầu: "Ồ, vậy à."
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Lan Đình xuất hiện vết nứt, nhẹ giọng an ủi:
"Đồng chí Vương Mai, cô không sao chứ?"
Thẩm Lan Đình lần đầu tiên chăm sóc người khác như thế, nhưng nữ đồng chí đối diện nhìn anh lại bắt đầu rơi nước mắt, vẻ mặt đau khổ và xấu hổ.
Anh nhíu mày, ánh mắt như nhìn người quen trong mắt đồng chí Vương Mai lại tới nữa, luôn cảm giác đối phương đang nhìn ai đó thông qua mình.
" Tôi muốn cảm ơn anh, có lãnh đạo như anh thật tốt quá."
Vương Mai chân thành nói.
Thẩm Lan Đình nhịn không được cong khóe miệng, thản nhiên nói.
" Tôi nhận lời khen của cô."
Sau khi chia thịt xong, Vương Mai và thím Tiết đưa ra mức giá thấp nhất cho nhân viên rồi hài lòng rời đi.
Tiểu Lý nhìn cái chậu gần như sắp trống không, tặc lưỡi.
"Chủ nhiệm à, tôi chưa bao giờ thấy anh hy sinh bản thân vì người khác đấy. Hai người họ có gì đặc biệt vậy"
Tiểu Lý không khỏi vì mình lau nước mắt chua xót, thời gian cậu và Thẩm Lan Đình quen biết cũng không ngắn, đối phương cũng không nói tặng đồ tốt cho cậu.
Cậu ta đảo mắt, hắng giọng.
"Chủ nhiệm, anh sẽ không thích... nữ đồng chí Vương Mai mà anh gọi đấy chứ?"
Tiểu Lý cảm giác mình đã phát hiện ra bí mật lớn của lãnh đạo nhà mình, từ việc vừa rồi Thẩm Lan Đình vẫn luôn nhìn chằm chằm nữ đồng chí, còn không phải thích người ta à.
"Không được nói bậy, cô ấy đã kết hôn."