Ác Nữ Xuyên Sách Giả Ngoan, Các Ngươi Đừng Có Yêu Ta Quá

Chương 542

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Thứ hai, sau khi Cố Tri Ý đưa bọn trẻ đến trường xong, cô cũng đến trường mình. Vừa đặt chân tới sân trường, cô đã thấy Hồ Tư Tuệ đang chờ mình, vội tiến lên hỏi: "Tuệ Tuệ, cậu ăn sáng chưa đấy?"

"Ấy chết, mình phải kể cho cậu nghe chuyện này này, cái cô Khâu Vân Vân kia đang rêu rao là mình bị mất một cái đồng hồ, giờ thì chuyện này đã bị thổi phồng lên, làm ầm ĩ khắp cả trường rồi." Hồ Tư Tuệ sốt sắng, vẻ mặt đầy háo hức như sắp được xem một vở kịch hay.

"Ừm, sau đó thì sao?" Cố Tri Ý cảm thấy, nếu chỉ đơn thuần là mất đồ vật thì tìm là được rồi, không cần thiết phải chờ ở đây từ sáng sớm để nói cho cô nghe.

"Không phải là hai đứa mình dọn ra ngoài trọ học sao? Sau đó không biết ai đó lại đi rêu rao rằng cậu chính là kẻ trộm cái đồng hồ kia, chột dạ nên mới không ở trong ký túc xá nữa."

Còn về việc tại sao không đổ lỗi cho Hồ Tư Tuệ, đại khái là vì mọi người cảm thấy với thân phận con nhà thành phố danh giá, Hồ Tư Tuệ sẽ không đời nào làm chuyện này, vì vậy nên Cố Tri Ý thân phận từ nông thôn lại mang hiềm nghi rất lớn.

Cố Tri Ý: "....." Thật đúng là họa vô đơn chí, ngồi yên trong nhà cũng bị tai bay vạ gió!

"Cứ chờ đến lúc họ tìm mình rồi tính vậy, dù sao đi nữa thì mình cũng chưa từng nhìn thấy đồng hồ của cô ấy lần nào." Cố Tri Ý vừa đi vừa nói chuyện.

"Ừm ừm, đúng rồi, cái cô Ngô Tố Vi kia còn quả quyết đã trông thấy một chiếc đồng hồ y hệt trên tay cậu nữa chứ..." Hồ Tư Tuệ biết rõ chiếc đồng hồ trên tay Cố Tri Ý là hiệu Omega nổi tiếng. Trước đó cô ấy từng nhìn thấy giá bán của nó trong cửa hàng, ngay cả bản thân cô ấy còn không dám với tới, chứ đừng nói gì đến một cô gái nhà quê như Khâu Vân Vân.

Cố Tri Ý thực sự khó lòng mà hiểu nổi người như Ngô Tố Vi nữa. Vất vả lắm mới thi đậu đại học, chẳng phải nên dốc sức học hành, tranh thủ ra trường để được nhà nước phân công một công việc đâu ra đấy hay sao? Sao cô ta cứ như thể đến trường đại học để du hí, chơi bời vậy? Trông chẳng giống một người đang chuyên tâm học hành chút nào. Trong lòng Cố Tri Ý không nhịn được có chút hoài nghi, nhưng cuối cùng cũng không để chuyện này vương vấn trong lòng lâu.

Chờ hai người đi vào phòng học, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống thì chính chủ mất đồ vật đã tìm tới tận cửa. "Thật tình rất ngại, nhưng trước đây tôi có đánh mất một chiếc đồng hồ. Có người nói trông thấy nó trên tay cô, nên hôm nay tôi đặc biệt đến đây để hỏi rõ một chút." Giọng điệu Khâu Vân Vân nghe chói tai, dù miệng lưỡi cô ta nói "ngại quá" nhưng lời lẽ đã như đóng đinh Cố Tri Ý chính là kẻ gian cầm chiếc đồng hồ của mình vậy.

Lúc này Cố Tri Ý cũng có thể vén tay áo lên cho người ta xem chiếc đồng hồ trên tay mình, nhưng bỗng nhiên cô lại không muốn làm vậy.

Cố Tri Ý ngẩng đầu, ánh mắt ánh lên vẻ tò mò, hỏi: "Cô nghe ai nói?"

"Cô chẳng cần bận tâm ai nói, đã có người thấy thì hôm nay tôi mới tới hỏi rõ một chút." Khâu Vân Vân không kiên nhẫn đáp.

Cố Tri Ý bật cười thành tiếng, ha hả: "Hễ có người thấy là cô liền tìm đến tôi ngay ư? Người đó thấy tôi lấy trộm đồng hồ của cô, hay là thấy chiếc đồng hồ kia bỗng dưng bay đến đậu trên tay tôi? Sao vẻ mặt cô lại quả quyết đến thế?"

"Sao thế? Bây giờ cô đang chột dạ à?" Ngô Tố Vi bỗng nhiên chen ngang, hỏi.

Cố Tri Ý châm chọc liếc nhìn cô ta, cái người này thật đúng là không tự lượng sức, còn tự mình chui đầu vào rọ nữa. Đến bây giờ, giọng Cố Tri Ý vẫn ung dung tự tại, như thể chuyện này hoàn toàn không dính dáng gì đến cô. "Ô, thế cô nói xem tôi chột dạ cái gì?"

Ngô Tố Vi cũng không trả lời được, dù sao cũng chỉ có bản thân cô ta biết chiếc đồng hồ kia của Khâu Vân Vân đang ở nơi nào.

Những người xung quanh nghe đến đây, lập tức xúm xít phụ họa.

"Nếu cậu không chột dạ thì cứ vươn tay ra cho mọi người cùng xem một cái là được rồi còn gì!"

" Đúng thế, chẳng phải cậu chỉ cần đưa ra cho mọi người xem thẳng thắn một cái là mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ hay sao?"

Cố Tri Ý nhìn đám người tự cho mình là sứ giả công lý, chẳng rõ ngọn ngành câu chuyện đã vội vàng đứng ở thế thượng phong đạo đức mà chỉ trích người khác. Lẽ nào bọn họ không biết mình đang được voi đòi tiên ư? Bây giờ những người này dám tiến tới bắt cô vén tay áo lên để xem đồng hồ, thì sau đó chắc chắn sẽ dám bắt cô cởi quần áo và lục soát túi của cô.

---

Ác Nữ Xuyên Sách Giả Ngoan, Các Ngươi Đừng Có Yêu Ta Quá

Chương 542