Ác Nữ Xuyên Sách Giả Ngoan, Các Ngươi Đừng Có Yêu Ta Quá

Chương 543

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cố Tri Ý lẳng lặng trợn trắng mắt, phô ra vẻ mặt vừa bất lực vừa buồn cười nhìn đám đông trước mặt. "À, vậy sao? Xem một cái, sau đó thì sao? Sau đó lại nói là chắc chắn tôi đã giấu đồng hồ đi rồi đòi lục soát toàn thân của tôi, là như vậy đúng không?"

Mọi người lập tức bị Cố Tri Ý nói trúng tim đen mà ngượng chín mặt. Dù trong thâm tâm ai nấy cũng đang nghĩ như vậy, nhưng bị Cố Tri Ý nói thẳng thừng ra thì ai cũng cứng họng chẳng thể thốt nên lời.

"Sao thế? Không còn gì để nói à?" Cố Tri Ý nói xong câu này thì ung dung ngồi xuống.

Khâu Vân Vân thấy mọi người không giúp mình thì liếc mắt nhìn Ngô Tố Vi một cái. Hai người liền hành động theo kế hoạch ban đầu, một người giữ chặt Cố Tri Ý, còn người kia thì toan vén tay áo của cô lên.

Nhưng mà, khi cả hai chuẩn bị ra tay, vừa toan xông tới gần Cố Tri Ý thì cô bỗng nhiên vươn chân ra. Ngô Tố Vi, người đang định giữ Cố Tri Ý, vấp phải chân cô mà ngã nhào về phía trước, đập sầm vào chiếc bàn ngay trước mặt. Những chiếc bàn bên cạnh cũng theo đà đổ rầm rầm xuống đất, như hiệu ứng quân cờ domino.

Ngô Tố Vi cũng chẳng khá hơn là bao. Bị hất mạnh như vậy, đã đập sầm vào bàn là một lẽ, nhưng chủ yếu vì không kịp phòng bị nên hàm răng đập thẳng vào cạnh bàn gỗ. Cô ta đau điếng đến mức òa lên khóc nức nở. Hậu quả là, vì cú đập mạnh vừa rồi làm bật răng cửa, giờ đây miệng cô ta m.á.u chảy ròng ròng không ngừng. Người chung quanh thấy vậy đều kinh hãi kêu lên, mấy cô gái vốn nhút nhát còn vội vàng bịt kín mắt.

Ngô Tố Vi ngơ ngác vô cùng. Sau khi lau nước mắt, cô ta lại lấy tay sờ vào răng, khiến hai chiếc răng cửa bật hẳn vào lòng bàn tay. Ngô Tố Vi càng gào khóc thảm thiết hơn.

Chắc hẳn vừa rồi đã có người chạy đi gọi giáo viên chủ nhiệm. Cô vừa đặt chân đến cửa lớp đã thấy ngay một cảnh tượng hỗn loạn trong căn phòng học. Cô Nghiêm Văn Anh cất tiếng hỏi đầy nghiêm nghị: “Sao lại ra nông nỗi này? Sao lại ra nông nỗi này? Mau tránh ra hết đi!” Giọng cô vang lên từ phía sau, khiến mọi người tự khắc nhường lối cho cô bước vào.

Khi đến gần, thấy Ngô Tố Vi miệng đầy m.á.u me, cô Nghiêm Văn Anh vội vã căn dặn mấy thành viên ban cán sự lớp, “Các em mau đưa bạn ấy xuống phòng y tế trước đi.”

Sau khi Ngô Tố Vi bị đưa đi, cô Nghiêm Văn Anh mới hỏi lớn: “Nào, ai nói cho cô biết, rốt cuộc là có chuyện gì đây?”

Xung quanh, các bạn học đều im bặt, chủ yếu là cũng chẳng ai dám lên tiếng. Dù sao Khâu Vân Vân cũng là đương sự chính, cô ta vội vã bước ra trình bày mọi chuyện trước.

“Thưa cô Nghiêm, chuyện là thế này, không phải trước đó em bị mất chiếc đồng hồ sao ạ? Rồi sau đó có người trông thấy trên tay bạn Cố Tri Ý cũng đeo một chiếc đồng hồ giống hệt như vậy, nên em mới định đến xác nhận một chút, nhưng ai dè bạn ấy lại cố tình gây khó dễ, không chịu phối hợp.”

Vừa dứt lời, cô ta lại còn trưng ra dáng vẻ cực kỳ ấm ức, đưa tay quệt nước mắt. “Dạ thưa cô, Tố Vi, bạn Ngô Tố Vi ấy cũng chỉ vì muốn giúp em nên mới bị bạn Cố Tri Ý cố ý làm vấp ngã ạ.”

Cố Tri Ý thầm nghĩ: Lại một cái tội tày đình nữa đổ lên đầu mình!

Đương nhiên cô Nghiêm Văn Anh không thể chỉ nghe lời nói từ một phía, bà quay sang nhìn Cố Tri Ý vẫn đang điềm nhiên ngồi trên ghế.

“Bạn học Cố Tri Ý, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Lúc này, Cố Tri Ý mới thong thả đứng lên, nhìn cô giáo với vẻ mặt vô cùng trong sáng, “Thưa cô Nghiêm, bạn Khâu Vân Vân cứ nói chắc như đinh đóng cột là em đã lấy trộm chiếc đồng hồ của bạn ấy. Cứ cho là như thế này đi, nếu em thật sự ăn trộm đồng hồ của bạn ấy, thì lẽ nào em lại có thể ung dung đeo nó trên tay mình được ư? Bộ dạng em trông có vẻ ngốc nghếch đến vậy sao ạ?”

Cố Tri Ý bên này còn chưa dứt lời thì Khâu Vân Vân, mới chỉ nghe được nửa chừng, đã vội vàng chen ngang: “Cô Nghiêm ơi, em đã nói rồi mà! Cô xem kìa, cô ấy còn tự thừa nhận là đã trộm đồng hồ của em rồi kìa!”

Cố Tri Ý: “…” Vị bạn học này có đúng là đầu óc bình thường không vậy? Không biết đợi nghe cho hết câu hay sao?

Mọi người xung quanh đều trưng ra vẻ mặt hết nói nổi, ánh mắt nhìn về phía Khâu Vân Vân cứ như đang nhìn một kẻ ngốc nghếch.

“Các cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Là do cô ta tự mình thừa nhận đấy chứ!”

---

Ác Nữ Xuyên Sách Giả Ngoan, Các Ngươi Đừng Có Yêu Ta Quá

Chương 543