Nhị Bảo nghe mẹ nói giao cho mình trọng trách này, lập tức cảm thấy bản thân được tin tưởng giao phó một nhiệm vụ lớn lao. Cậu bé quay đầu nhìn Cố Tri Ý, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ chỉ bảo thằng em thật cẩn thận.” Thằng bé ra vẻ trịnh trọng, chỉ thiếu mỗi việc vỗ n.g.ự.c thề thốt mà thôi.
Cố Tri Ý vui vẻ ngắm nhìn cậu con trai, không tiếc lời khen ngợi Nhị Bảo. Khiến cậu bé sung sướng đến mức tưởng mình đã làm được việc gì ghê gớm lắm.
Đại Bảo ngồi kế bên, vẻ mặt như thể muốn bảo: Mẹ ơi, con biết thừa cái chiêu trò của mẹ rồi nhé.
Cố Tri Ý chẳng chút áy náy, con trai sinh ra chẳng phải để sai bảo, để trêu chọc thì còn để làm gì cơ chứ? Bằng không đẻ nhiều ra để làm gì đâu!
Tối đến, Cố Tri Ý viết mấy lá thư gửi về huyện Triều xa xôi. Trước đây khi về ăn Tết, cô từng có dịp nói qua về chính sách khoán hộ. Cô đoán chắc trong nhà đã áp dụng rồi, nhưng vẫn e rằng họ sẽ gặp khó khăn, nên Cố Tri Ý cũng góp thêm vài lời góp ý cho gia đình.
Huống hồ, tình hình thời cuộc hiện tại đang có đôi phần phức tạp, ngay cả ở thủ đô Bắc Kinh này cũng dễ dàng nhận thấy. Bởi vậy, Cố Tri Ý tạm hoãn kế hoạch của Trương Lực muốn đến Bắc Kinh.
Trước tiên cứ né tránh thời kỳ sóng gió này đã, chờ khi cơn bão lắng xuống, tình hình sẽ không còn quá nghiêm trọng như vậy.
Viết xong mấy lá thư, Cố Tri Ý cẩn thận bỏ vào phong bì, bụng nghĩ mai rảnh rỗi sẽ mang đi gửi.
Trong mấy ngày sau đó, Lư Vĩ ấy vậy mà không thấy đến tìm Cố Tri Ý. Thế nhưng anh ta lại cố tình hay vô ý đều lộ rõ vẻ thân mật, ngay cả khi nói chuyện phiếm với người khác cũng luôn miệng "Tri Ý nhà mình" thế này, "Tri Ý nhà mình" thế nọ.
Ai nấy đều biết Cố Tri Ý đã có chồng con ngay từ khi khai giảng. Ấy vậy mà giờ đây cô ấy lại ở trong trường đại học mà tơ tình với nam sinh khác. Thật không thể nào coi được!
Dẫu biết rằng trong trường đại học quả thực có không ít thanh niên trí thức từng đi lao động nông thôn, đã lập gia đình ở đó, nay cũng có không ít người rũ bỏ vợ con chốn quê để về thành phố. Đây là chuyện ai cũng ngầm hiểu, nhưng dường như Cố Tri Ý có vẻ hơi lộ liễu quá. Những kẻ đó tự cho mình đứng trên bục đạo đức mà bới móc, chỉ trích cô ấy.
Quả nhiên là thế, hôm nay Cố Tri Ý và Hồ Tư Tuệ vừa vào lớp đã nghe mấy bà tám tụm năm tụm ba xì xào to nhỏ. Thấy hai cô bước vào, họ liền ngưng bặt cuộc trò chuyện, sau đó dùng ánh mắt soi mói nhìn chằm chằm Cố Tri Ý.
Cố Tri Ý và Hồ Tư Tuệ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khác lạ trong ánh mắt của đối phương. Chuyện này không ổn, tuyệt nhiên không ổn chút nào!
Thế là Hồ Tư Tuệ tranh thủ lúc hết tiết học, đi thẳng đến nơi tụ tập chuyện phiếm quen thuộc: nhà vệ sinh.
Sau khi nắm rõ đầu đuôi sự tình, cô ấy vẫn ngồi xổm ở đó cả buổi để nghe cho rõ ngọn ngành. Chờ đến khi những người thích buôn chuyện đều đã đi hết, Hồ Tư Tuệ mới định đứng lên.
“Ôi trời, chân cẳng tê dại hết cả rồi!” Cô khom lưng, chậm chạp một hồi lâu mới có thể đứng thẳng dậy.
Hồ Tư Tuệ vỗ trán tự trách. Trời ạ, sao mình lại ngồi xổm lâu đến vậy chứ? Rõ ràng đứng thẳng nghe cũng được cơ mà! Đúng là ngốc hết chỗ nói!
Hồ Tư Tuệ tự mắng thầm bản thân không ngớt lời, sau đó mới sực nhớ ra nhiệm vụ của mình.
Nghĩ đến chuyện vừa mới được nghe, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh thì cô liền ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phòng học.
Lúc này, Cố Tri Ý đang chú tâm xem vở ghi chép môn học thì thấy một bóng người đang lao thẳng về phía mình.
Cố Tri Ý lập tức ngẩng đầu, nhìn Hồ Tư Tuệ thở hổn hển ngồi phịch xuống bên cạnh.
“Nghe ngóng được gì rồi?” Cố Tri Ý khép sách vở lại, khẽ hỏi.
Hồ Tư Tuệ thở dốc mấy hơi, ghé sát lại gần, thì thầm vào tai Cố Tri Ý: “Cái gã họ Lư đó không biết vì sao lại đi bôi nhọ thanh danh của cậu, nói với mọi người là cậu đã có gia đình rồi, thế mà ở trường còn…”
Câu tiếp theo chẳng cần nói ra Cố Tri Ý cũng biết được. Chẳng qua là chê chồng nhà quê, vứt bỏ con cái ở nhà, ham vinh hoa phú quý muốn đổi đời mà thôi. Hừm!