Vũ Văn Lan đi một mạch vào trong điện, hắn ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy trước mặt tựa như một vùng biển rộng tạo nên từ châu báu, dưới ánh đèn trong điện, những món trang sức mà các cô gái đó mang ở trên đầu hoặc trên người đều phản xạ ánh sáng lóa mắt.
Mùi phấn son trong không khí cũng trở nên nồng nặc hơn, hắn hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Bình thân đi.”
Các cô gái vâng lời, sôi nổi về lại chỗ ngồi, mỗi người thoạt nhìn đều nghiêm túc ngồi ngay ngắn, nhưng thật chất lại lặng lẽ hướng ánh nhìn về phía hắn.
“Có bệ hạ đến, trong điện dường như cũng sáng thêm vài phần.”
Người nói chuyện chính là người ngồi ở vị trí trước nhất, quý phi Chu thị.
Vũ Văn Lan biết nàng ta, bởi vì đây là cháu gái của Thái Hậu, cũng là biểu muội trên danh nghĩa của hắn.
Hôm nay nàng mặc bộ xiêm y đỏ thẫm như chiếc đèn lồng trước cửa đại điện, nụ cười trên mặt vô cùng khéo léo, đáng tiếc tiếng lòng lại ác độc mười phần.
【 Không ngờ đám tiện nhân này lại dám trang điểm nổi bật hơn ta, xem ra phải trừng trị các nàng một phen, có như thế các nàng mới biết cái gì gọi là quy củ. 】
Từ khi có thể nghe được tiếng lòng của người khác vào ba năm trước, Vũ Văn Lan đã quen với các thể loại miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo rồi, cho nên thờ ơ bảo: “Trẫm không phải đèn lồng, sao mà làm cho trong điện thêm sáng sủa được?”
Chỉ nghe một tiếng cười phì vang lên, một cô gái ngồi gần đó cười bảo: “Bệ hạ thật là dí dỏm, có điều trước nay quý phi nương nương dẻo mồm dẻo miệng lắm mà, sao hôm nay lại như ngựa mất móng trước thế này?”
Đây là Ninh phi, nàng ta là cháu gái bên chồng của Trưởng công chúa, lúc trước cũng do Trưởng công chúa đưa vào trong cung, Vũ Văn Lan cũng từng gặp qua nàng ta vài lần, cho nên vẫn có ấn tượng.
Đương nhiên, hắn cũng có thể nghe thấy trong lòng cô gái này đang mắng Chu quý phi xối xả:【 Hừ, tưởng mặc nguyên bộ đồ đỏ là có thể vượt qua được ta à, không chịu soi gương xem mặt mũi mình xấu cỡ nào! Quả nhiên cây trâm phượng đa bảo như ý này của ta là tốt nhất, không uổng công ta bỏ ra hai ngàn lượng bạc mua về, nhìn xem, bệ hạ đang nhìn về phía ta kia kìa. 】
Từ khi vào cung đến giờ, chỉ sợ đây là lần đầu tiên hoàng đế nhìn nàng ta, cho nên Ninh phi vội thẳng lưng, nở nụ cười đón lấy ánh mắt từ trên nhìn xuống của bệ hạ.
Ai ngờ hoàng đế chỉ nhìn lướt qua đỉnh đầu nàng, sau đó híp mắt nói: “Giá cả của thứ trên đầu ngươi hẳn là rất xa xỉ nhỉ?”
Ninh phi khựng lại, Chu quý phi thấy thế vội nói: “Theo thần thiếp thấy, cây trâm này của Ninh phi chỉ sợ không dưới ba ngàn lượng bạc. Có điều lần trước hậu cung đã giảm bớt chi tiêu để chi viện cho đợt tai họa tuyết ở kinh đô và vùng lân cận, không biết Tư Trân Xử lấy ngân lượng từ đâu ra vậy nhỉ?”
Ninh phi chỉ đành cuống quít giải thích: “Bệ hạ, đây… đây là do thím – cũng chính là Trưởng công chúa điện hạ tặng cho thiếp, không phải của Tư Trân Xử.”
Nói xong, nàng ta vẫn có phần hoảng loạn, không biết sau này hoàng đế có cho người đi truy hỏi phủ Trưởng công chúa hay không.
May mà Vũ Văn Lan cũng không nói thêm gì nữa.
Bởi vì trừ hai cô gái đang mắng thầm nhau trước mặt, hắn còn nghe được rất nhiều giọng nói không ngừng ùa vào trong tai ——
【 Hừ, hai ả này quen thói kiêu ngạo rồi, hôm nay cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác chịu thiệt. 】
【 Ta nhịn ăn ba ngày mới mặc vừa cái váy bó eo này, gấm hoa Kim Lăng quả nhiên là tuyệt nhất, đám con gái nhà quê vừa ngu vừa thô thiển này sao có thể lọt vào mắt rồng của bệ hạ được? A, bệ hạ sắp nhìn về phía này! 】
【 Lỡ hai ả ngu này chọc hoàng thượng giận dữ bỏ đi thì biết làm sao bây giờ? Ta cực khổ luyện múa ba tháng, còn chưa kịp hiến cho bệ hạ xem đây này! Ngu xuẩn, ngu xuẩn! 】
…
Thuật đọc tâm cũng có hạn chế về khoảng cách, cho nên Vũ Văn Lan chỉ có thể nghe được mấy “giọng nói ” ở gần mình, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ ầm ĩ rồi.
Hắn nhàm chán nhấp một ngụm trà, thật lòng cảm thấy thà về cung xem thêm vài quyển tấu chương còn hơn ngồi ở đây nghe những cô gái này “diễn kịch”. Nếu không phải do hôm nay Thái Hậu kiên quyết ép hắn, hắn tuyệt đối sẽ không đến.
Lúc này, Yến Xu ngồi ở cuối cùng đang ăn quả dưa mới với hệ thống.
【 Có dưa của hoàng đế á? Vụ gì? 】
Hệ thống:【 Hoàng đế “ không lên” được. 】
Yến Xu:【… Hả? 】
Hệ thống:【 Hoàng đế “ không lên” được. 】
Yến Xu:【??? “Không lên” được? Thế chẳng phải là bị bất lực à? 】
Hệ thống:【 Chính xác. 】
Yến Xu suýt nữa thì phun luôn ngụm trà nóng trong miệng ra ngoài:【 Thật hay giả đấy? Cậu không nói giỡn đó chứ?!! 】
Hệ thống:【? Này này, bà nghi ngờ tính chuyên nghiệp của bổn hệ thống đấy hả? Tui có nói giỡn lần nào sao? 】
Yến Xu:【 Nhưng mà sao lại có chuyện như vậy được??? Đó chính là vua của một nước kia mà!!! 】
Hệ thống:【 Đàn ông mà, luôn có nhiều loại lý do khó nói. Vua của một nước không phải cũng là đàn ông sao? 】
Yến Xu:【…】
Đúng là không sai.