Sau khi Dịch Tỳ đi khỏi, đám phóng viên mất đi mục tiêu chính liền chạy lại phía chúng tôi. Tiểu Đào vội vàng xua tay: "Mau rút lui, mau rút lui!"
Đám phóng viên chẳng quan tâm đây là đâu, bất chấp sự ngăn cản, cứ lao vào trong cục như hổ tìm dê. Đúng lúc này, Cục phó Trịnh đứng ra chắn trước mặt họ, cười nói: "Kính chào quý vị phóng viên truyền thông. Tôi là Cục phó Trịnh, đích thân giám sát vụ án này. Tối nay tôi sẽ tổ chức một cuộc họp báo, lúc đó sẽ trả lời từng vấn đề của quý vị."
Cách nói chuyện của Cục phó vừa khách sáo vừa lịch sự. Đám phóng viên cũng biết ý mà rút lui.
Hoàng Tiểu Đào gọi vài suất cơm, các cảnh sát vừa dùng bữa vừa thảo luận vụ án. Do đặc điểm của vụ án, phải tranh thủ từng giây từng phút, Tiểu Đào cử người đi điều tra một số việc. Đầu tiên là xem xung quanh khách sạn có camera giám sát hay không; thứ hai là đi điều tra danh tính nạn nhân; còn thêm việc đi lấy mẫu khuôn răng của Dịch Tỳ.
Cảnh sát mỗi người nhận nhiệm vụ của mình rời đi. Tiểu Đào nói với tôi: "Tống Dương, các anh vừa thực tập xong, hay là quay về trường nghỉ ngơi trước đi. Sáng mai có gì tôi lại thông báo."
Tôi nói: "Không cần vội. Tôi muốn xem camera giám sát đã."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Có khi anh sẽ thất vọng, trên đó chẳng có gì cả."
Tôi cười: "Nhìn một chút cũng đâu có sao."
Ba người chúng tôi tới tổ kỹ thuật, mở đoạn video lên xem. Đúng là chẳng quay được gì. Tôi trầm ngâm: "Chẳng lẽ nhân viên vệ sinh nói dối thật sao?"
Hoàng Tiểu Đào trêu chọc: "Mặc dù tôi không có Sharingan của Naruto như anh, nhưng bằng kinh nghiệm phá án lâu năm của mình, tôi tin cô ta không nói dối đâu."
Tôi ngạc nhiên: "Ai nói với cô mắt tôi gọi là Sharingan?"
Hoàng Tiểu Đào chỉ về phía Vương Đại Lý, cậu ta xấu hổ cúi gằm mặt, cắm mặt vào ăn cơm. Hóa ra, cậu ta đã nói linh tinh với Tiểu Đào, khinh thường cô ấy không rành truyện tranh.
Tôi xem lại video một lần nữa, Tiểu Đào hỏi: "Có gì mà phải xem kỹ thế?"
Video giám sát chẳng có gì đặc biệt, chỉ có hình ảnh mà không có tiếng động, nhưng tôi lại xem rất chăm chú. Vương Đại Lý đang ngáp ngắn ngáp dài, bỗng nhiên hai mắt sáng rực lên, chỉ vào một cô gái trên màn hình và thốt lên: "Dáng này chuẩn quá!"
Đó là một cô gái mặc đồ đỏ, với vòng một căng đầy, vòng ba quyến rũ, đôi chân dài trắng nõn và bờ môi đỏ mọng mời gọi, nóng bỏng.
Hoàng Tiểu Đào cốc đầu cậu ta một cái: "Lo mà chú ý mấy cái vớ vẩn gì vậy, sao cậu không học theo Tống Dương kia kìa, người ta lúc nào cũng điềm tĩnh, ổn định."
Kết quả là tôi lại không khác gì Vương Đại Lý, cứ xem đi xem lại đoạn video có cô gái này. Tiểu Đào hỏi: "Có phát hiện ra gì sao?"
Vương Đại Lý to tiếng la lên: "Chị Tiểu Đào, chị đang phân biệt đối xử sao? Tống Dương xem mỹ nữ thì gọi là tìm manh mối, còn tôi xem mỹ nữ thì bảo là vô duyên?"
Tôi đáp: "Cô ta là người làm dịch vụ!"
Hai người đồng thanh: "Vậy mà cũng nhìn ra?"
Tôi vội vàng kêu lên: "Mấy cái thẻ giảm giá dịch vụ xông hơi massage tìm được trên người nạn nhân đâu rồi?"
Hoàng Tiểu Đào nói không biết để đâu mất rồi. Lúc này, Vương Đại Lý mới xấu hổ, chậm rãi móc từ trong túi ra: " Tôi chỉ định mang về trêu mấy đứa bạn thôi, đừng hiểu lầm gì hết."
Tôi giật lấy xấp phiếu giảm giá đó, lần lượt lật xem. Quả nhiên, trong số đó có hình ảnh cô gái trên video, với cái nốt ruồi đặc trưng rất dễ nhận ra.
Hoàng Tiểu Đào thở hắt ra một hơi: "Thật quá trùng hợp! Chẳng lẽ nạn nhân c.h.ế.t đuối có mối quan hệ đặc biệt với Dịch Tỳ, và anh ta cũng từng ở khách sạn này sao?"
Tôi nói: "Điều này rất khó xác nhận. Điều tôi để ý lại là một chuyện khác. Liệu có thể gọi cô gái này đến hỏi xem cô ấy tới khách sạn làm việc hôm nào không?"
Vương Đại Lý mắt sáng rỡ: "Đi ngay bây giờ à?"
Tiểu Đào lườm cậu ta một cái: "Chẳng phải trên phiếu có số điện thoại đó sao? Cứ gọi điện là được rồi."
Cô ấy gọi điện thoại, không nói mình là cảnh sát mà nói là thay mặt ông chủ tìm một 'em' đang làm dịch vụ. Sau một hồi vòng vo, cuối cùng cũng moi được thông tin cô gái kia có mã số 13, và chính là người đã tới khách sạn làm việc hôm kia.
Cúp điện thoại, Tiểu Đào quay sang nói với tôi: " Tôi thật sự quá nể phục anh luôn đó Tống Dương, sao anh lại có thể nghĩ ra chi tiết này hay vậy?"
Tôi nói: "Kiểu gì cũng có một bên nói dối, hoặc là nhân viên vệ sinh hoặc là camera giám sát, nên tôi muốn kiểm tra lại ngày tháng trên video cho chắc chắn."
Vương Đại Lý vẫn chưa hiểu: "Hai người đang nói gì vậy?"
Tôi giải thích cho cậu ta, đoạn video chúng ta xem không phải là hôm qua mà là hôm kia. Cậu ta chỉ vào màn hình và hỏi: "Trên video còn hiện ngày tháng mà, cũng là giả luôn sao?"
Tôi nói: "Theo tôi được biết thì có một kỹ thuật có thể làm được chuyện này: chèn một video khác lên video gốc, còn ngày tháng thì do máy tính tự điều chỉnh. Cụ thể thế nào, chắc Lão Yêu sẽ rõ nhất."
Nhắc tới Lão Yêu, tôi liền gọi điện cho cậu ta. Nửa tháng không liên lạc, điện thoại vừa kết nối đã là một tràng trêu chọc bỗ bã. Tôi phải chật vật lắm mới đối phó được, sau đó hỏi cậu ta có thể khôi phục video bị ghi đè hay không.
Lão Yêu giải thích một tràng lý thuyết loằng ngoằng, ý hắn là đã bị xóa thì có thể tìm lại bản gốc, chứ không thể khôi phục được video bị đè lên. Nhưng cậu ta có thể xem xét xem có bản sao lưu trên ổ cứng hay không.
Tôi thấy chuyện này có thể giải quyết sau. Hiện giờ, việc nắm được có người ngụy tạo chứng cứ đã đủ cho việc phá án rồi, không cần thiết phải 'đánh rắn động cỏ' thêm.
Đại Lý thắc mắc: "Dịch Tỳ là một ngôi sao lớn, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý. Anh ta lại còn có thời gian làm mấy chuyện mờ ám, lừa gạt thế này sao?"
Tôi nói: "Cũng không nhất thiết anh ta phải đích thân làm. Đứng sau mỗi một ngôi sao đều là lợi ích của cả một tập đoàn, tôi nghĩ là do họ làm. Thử đặt mình vào vị trí của họ mà xem, dĩ nhiên họ không muốn cái 'cây hái ra tiền' của mình phải vào tù, nên buộc phải giúp anh ta rũ bỏ hoàn toàn trách nhiệm."
Vương Đại Lý hoảng hốt: "Vậy anh kết luận, nạn nhân là do Dịch Tỳ giết?"
Hiện giờ tôi cũng chưa biết trả lời cậu ta thế nào cho đúng. Đành cùng cậu ta trở về trường. Vào phòng, tôi ngồi xem tất cả tài liệu liên quan tới Dịch Tỳ đến tận khuya. Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Tiểu Đào gọi. Cô ấy la lên: "Tống Dương, mau xem Weibo đi!"
Tôi mở Weibo ra xem, thì ra tối qua Dịch Tỳ đăng một bài viết, nói rằng anh ta đang phải phối hợp điều tra một vụ án ở Nam Giang. Trong quá trình điều tra, một nữ cảnh sát họ Hoàng và một nam cảnh sát họ Tống đã xúc phạm, đe dọa đánh đập anh ta. Bên dưới kèm theo một bức ảnh cánh tay bị trầy xước, chú thích là 'cảnh sát Tống đã xô tôi vào tường gây thương tích'.
Bài viết này nhận được hàng trăm triệu lượt bình luận, đã gây ra làn sóng căm phẫn dữ dội. Đám fan hâm mộ của anh ta đòi 'xử lý' tôi và Tiểu Đào.
Tôi sững sờ một lúc mới gọi điện lại cho Tiểu Đào: "Đây rõ ràng là hoàn toàn giả dối và vô căn cứ."
Cô ấy thở dài một tiếng: "Cư dân mạng nào cần chứng cứ đâu. Dịch Tỳ có cả một đội ngũ PR chuyên nghiệp và hàng triệu người hâm mộ. Đám 'thủy quân' này mỗi người chỉ cần nhổ một bãi nước bọt thôi cũng đủ nhấn chìm chúng tôi rồi."
Lời Tiểu Đào nói rất đúng, trong thời đại Internet này, muốn bôi nhọ một người dễ như trở bàn tay, đám thủy quân kia thao túng dư luận cứ như hô phong hoán vũ. Chẳng hạn như vụ 'Bố tôi là Lý Cương', người tài xế gây tai nạn lúc đó thực sự đã hét lên: "Mau gọi cảnh sát, tôi không chạy, bố tôi là Lý Cương!". Thế nhưng sau đó anh ta lại bị các phóng viên cố tình tách khỏi bối cảnh, dựng lên một vụ án oan sai trên mạng, khiến mọi người đều phẫn nộ chửi bới đám con ông cháu cha, nhưng chẳng ai buồn tìm hiểu sự thật.
Tôi tức tới mức chỉ muốn ném cái điện thoại đi. Tiểu Đào nhìn tôi, nói: "Tống Dương, bọn chúng đã phản đòn rồi đấy, chứng tỏ là đang chột dạ thật rồi."
Tôi đáp: " Đúng vậy, hơn nữa chúng sẽ tự mình để lộ mục đích thật sự đằng sau."
Hoàng Tiểu Đào suy nghĩ một lúc, rồi giọng lo lắng: "Sức mạnh của internet rất đáng sợ, tôi e là anh sẽ bị trả thù đó. Hay là anh cứ chuyển tạm tới nhà tôi ở đi."