Đội cảnh sát đồng loạt chĩa s.ú.n.g về hướng đó. Chỉ thấy đằng sau cột đèn đối diện quán cơm, trong bóng tối một thanh niên từ từ bước ra, mặc một áo khoác da, hai tay giơ cao lên trời.
Nhìn thấy rõ mặt anh ta, tôi không khỏi thốt lên: "Là anh?"
Người này chính là thương gia đồ cổ khí chất phi phàm mà lần trước tôi gặp ở Thanh Liên huyện. Tiểu Đào cắn răng nói: "Đáng lẽ phải nghi ngờ anh không phải người tốt mới đúng."
Gã thanh niên cười nói: "Nói hay lắm. Mọi người có thể hạ s.ú.n.g xuống, chúng ta nói chuyện được không?"
Đang ở hiện trường án mạng, tâm trạng tôi không được tốt, quát: "Tại sao anh lại ở đây?"
Anh ta thờ ơ đáp: " Tôi chỉ đi ngang qua, thật sự chỉ là đi ngang qua."
Tôi cười lạnh: "Xin lỗi, anh đang nói dối."
Anh ta kinh ngạc: "Quả nhiên cậu có Động U Chi Đồng?"
Chợt một tiếng s.ú.n.g vang lên, tôi nghĩ là Tiểu Đào bắn, quay đầu lại thì là cục phó. Khẩu s.ú.n.g trong tay ông ta chĩa thẳng lên trời, khói vẫn còn bốc ra từ nòng. Loạt sự kiện kinh hoàng tối nay đã khiến ông ta, một người vốn tao nhã lịch sự, trở nên mất bình tĩnh.
Trịnh cục phó gằn từng chữ: "Anh tốt nhất là khai thật tất cả, chúng tôi không còn kiên nhẫn!"
Gã thanh niên lại chẳng hề sợ hãi, gật đầu: "Được rồi, vị cảnh sát trẻ tuổi đây có Động U Chi Đồng nhìn thấu lời nói dối, nói chuyện cũng rất được. Những gì tôi sắp nói sau đây đều là sự thật, mọi người hãy nghe kỹ. Tôi ở đây cũng vì lý do tương tự như mọi người. Tôi đang truy lùng một thứ, và muốn khuyên mọi người một câu: Vụ án này không thuộc phạm vi khoa học có thể giải thích được, mọi người nên dừng việc điều tra lại, nếu không sẽ có thêm nhiều người phải bỏ mạng."
Trịnh cục phó hét lên: "Anh đang uy h.i.ế.p cảnh sát đấy à?"
Anh ta nhún vai, nhìn tôi nói: "Cậu có thể hỏi tôi xem tôi nói thật hay không."
Tôi không biết là do diễn xuất của anh ta quá cao siêu hay anh ta đúng là đang nói thật, bất đắc dĩ gật đầu: "Anh ta không nói dối."
Tôi nghĩ anh ta chắc hẳn biết nội tình gì đó, liền hỏi: "Anh tới Nam Giang truy lùng thứ gì?"
Anh ta đáp: "Thật không dám giấu, tôi là một thương nhân âm phủ, tới đây để truy lùng một vật tà âm."
Vật tà âm? Chẳng phải là thứ mà Đại Lý từng nhắc tới sao? Có vẻ Độ Tài Linh Miêu mà tôi từng tiếp xúc cũng là một thứ như vậy.
Tôi suy đoán, nói: "Vật tà âm là thứ có thể dùng năng lực siêu tự nhiên để g.i.ế.c người?"
Anh ta đáp: "Là vong linh ám vào đồ cổ, có thể nói bản thân nó cũng là một món đồ cổ. Dựa vào kinh nghiệm lâu năm của tôi, thứ có thể gây ra chuỗi án mạng liên hoàn lần này là một vật cực kỳ hung hiểm, nên tôi không thể không nhúng tay vào."
Hoàng Tiểu Đào hừ một tiếng: "Anh cũng có 'đạo đức nghề nghiệp' đấy nhỉ? Đúng là càng nói càng xảo trá."
Nhưng tôi nãy giờ luôn dùng Động U Chi Đồng quan sát anh ta, anh ta không hề nói dối. Mặc dù tôi không theo chủ nghĩa vô thần, tuy nhiên cũng không thể ngay lập tức chấp nhận khái niệm này, liền hỏi: "Ý anh là, có kẻ lợi dụng vật tà âm để g.i.ế.c người?"
Anh ta nói: "Có thể hiểu là như vậy. Xin mọi người tin tôi, tôi có cách để giải quyết ổn thỏa chuyện này."
Trịnh cục phó lạnh lùng nói: " Tôi không tin anh. Tôi muốn anh về cục nói chuyện một chuyến."
Gã thanh niên giơ một tay ra, động tác này khiến nhiều người căng thẳng tột độ. Gã nói: "Xin thứ lỗi cho tôi không thể tuân lệnh."
Trịnh cục phó vung tay lên: "Việc này không phải do cậu quyết." Vừa dứt lời, hai đặc nhiệm đã xông tới định còng tay gã lại.
Gã thanh niên vừa lùi về phía sau vừa nói: "Từ trước đến nay, tôi luôn là người tuân thủ pháp luật, không muốn động tay động chân với các anh cảnh sát. Nhưng nếu các vị muốn bắt tôi, cũng đừng trách tôi không nể nang."
Hoàng Tiểu Đào cười lạnh: "Nói cứ như anh có thể làm được vậy ấy."
Gã thanh niên từ tốn chắp tay khẽ cúi chào: "Vậy xin cáo từ!"
Môi gã mấp máy vài tiếng, giống như đang lẩm nhẩm một câu chú ngữ, rồi đột nhiên biến mất. Mọi người vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ gã ta có siêu năng lực thật ư?
Chợt Tống Tinh Thần xông tới, nhắm thẳng vào nơi tên thanh niên vừa biến mất, bổ mạnh một nhát đao. Giữa khoảng không bỗng có tia lửa va chạm tóe lên. Gã thanh niên lại xuất hiện tại chỗ, hai tay đan chéo hai thanh đoản đao, chặn đứng thanh đường đao của Tống Tinh Thần.
Thì ra là chướng nhãn pháp.
Nghe nói thời kỳ Dân Quốc, trong giang hồ lưu truyền rất nhiều loại ảo thuật. Những màn ảo thuật này khó tin đến mức đến cả quy luật vật lý cũng không thể giải thích nổi. Ví dụ như trò ảo thuật cá vàng, chính là một trong những mánh khóe kinh điển đó, cho thấy chướng nhãn pháp hoàn toàn có thể tồn tại trên đời.
Gã thanh niên giao đấu với Tống Tinh Thần một hồi, thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn, rõ ràng là kẻ từng trải qua trăm trận chiến. Trước giờ tôi chưa thấy ai có thể đối đầu ngang tài ngang sức với Tống Tinh Thần. Hơn nữa, gã ta dường như chỉ muốn thoát thân thật nhanh, hoàn toàn không có ý định dây dưa giao đấu với Tống Tinh Thần.
Đột nhiên Tống Tinh Thần nhảy lùi về phía sau một bước, vung đao c.h.é.m thẳng vào khoảng không, trong không khí lại lóe lên mấy tia lửa. Tên thanh niên khẽ thở dài, nói: "Thân thủ cũng không tồi chút nào."
Tống Tinh Thần đưa ngang thanh đao lên che mặt, trầm giọng nói: "Đồ tiểu nhân hèn hạ, lại dùng ám khí ám hại người khác?"
Ám khí ư? Sao tôi không thấy ám khí nào cả?
Gã thanh niên nhếch môi lạnh lùng nói: "Nếu tôi muốn ám sát anh thật, anh nghĩ mình còn có thể đứng đây mà nói được những lời đó ư?"
Lúc này, trên đầu của gã có mấy chiếc lá rụng xuống, tôi thấy đám lá bị xốc lên bất ngờ, bay tán loạn trước mặt, cuối cùng giống như bị đinh ghim vào tường, rồi từ từ rơi xuống đất. Chúng tôi nhìn mà há hốc mồm, giữa không trung một vệt sáng chói lòa vụt qua.
Gã thanh niên xua xua tay nói: "Lần này cáo từ thật!"
Gã xoay người rời đi, Trịnh cục phó vội vàng ra lệnh cho mấy đặc nhiệm lao theo bắt giữ. Vài cảnh sát vừa vọt tới sau gã chừng mấy mét, bỗng nhảy dựng lên hét thất thanh: "Rắn, nhiều rắn quá!" "Trên người tôi bốc cháy!"
Mọi người bị tiếng hét thu hút sự chú ý, nhìn lại, gã thanh niên đã khuất dạng xa tít. Tôi lờ mờ thấy trên vai gã một con vật, trông như một con cáo trắng.
Những chướng nhãn pháp khiến mấy đặc nhiệm hoảng loạn cũng biến mất rất nhanh, chẳng ai bị thương. Tôi cắn môi, người này quá khó lường và cao thâm, nhưng trực giác mách bảo tôi gã không phải kẻ gây án. Với thủ đoạn của gã, nếu muốn ra tay sát hại, hiện trường sẽ không hỗn loạn đến mức này.
Trịnh cục phó không cam lòng, định đích thân truy đuổi, Tống Tinh Thần và tôi đồng thời đưa tay ngăn lại. Tôi nói: "Cứ để gã đi, gã không phải hung thủ."
Trịnh cục phó nói: "Cho dù không phải hung thủ thì gã ta chắc chắn biết rõ nội tình nào đó."
Người này sở hữu tuyệt kỹ phi phàm, nội tâm chắc chắn vô cùng kiêu ngạo. Tôi nghĩ gã sẽ không hợp tác dễ dàng, lúc này đuổi theo gã chỉ tổ lãng phí sức lực của cảnh sát, liền đề nghị: "Hãy điều tra hiện trường trước đã."
Chúng tôi vào trong quán ăn, bên trong có rất nhiều thực khách tự sát bằng cách tự đ.â.m đũa vào mắt, dùng d.a.o ăn cứa nát cổ họng. Đằng sau có một đầu bếp dùng tạp dề treo cổ, lưỡi thè dài lòng thòng. Trong bếp còn có mấy đầu bếp tự cứa cổ họng, nhà vệ sinh cũng có khách tự uống nước tẩy rửa, bụng trướng phình đến nát bét. Không ai dám nhìn thẳng vào cảnh tượng đó. Nhiều cảnh sát trẻ mới vào nghề không chịu nổi cảnh tượng kinh hoàng, chạy vội ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Trịnh cục phó tìm thấy bốn người thân của Thôi cảnh quan cạnh một chiếc bàn, quỳ sụp xuống, bật khóc nức nở một hồi lâu, nghẹn ngào trong bi phẫn: " Tôi nhất định phải đưa hung thủ ra ánh sáng để đền tội!"
Tôi để ý thấy hầu hết mọi người đều tự sát bằng cách tự hủy hoại phần đầu, giống như muốn moi móc thứ gì đó ra khỏi đầu. Tôi chợt liên tưởng tới Ngưu cảnh quan trước khi c.h.ế.t từng nói trong đầu mình có âm thanh quái dị, và Âu Dương cảnh quan cũng có triệu chứng đau đầu.
Mục đích của hung thủ là g.i.ế.c bốn người trong gia đình họ Thôi, nhưng kết quả lại khiến cả quán ăn đều vong mạng. Có vẻ như thứ vật tà âm này không thể tác động một cách có chọn lọc lên từng cá nhân.
Hiện trường không hề để lại mùi hay dấu vết gì, nếu vật tà âm này tồn tại, rất có thể nó là một nhạc cụ!