Âm Phủ Thần Thám

Chương 373

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Hoàng Tiểu Đào lập tức cho người đi tìm dựa trên những đặc điểm này. Một cảnh sát đi tới, tay cầm tờ giấy: "Đội trưởng Hoàng, đã tìm ra danh tính người chết."

Nạn nhân tên là Trương Binh, năm nay 46 tuổi, là một kẻ thất nghiệp. Thủ đoạn kiếm sống của ông ta khiến người khác khinh thường, chính là dụ dỗ một số phụ nữ đàng hoàng đi bán dâm, sau đó lấy tiền hoa hồng. Gã cũng đã có tiền án môi giới mại dâm, từng ngồi tù mấy năm.

Hoàng Tiểu Đào nhướng mày: "Thì ra là một ma cô à?"

Tôi nhớ lại buổi tối hôm qua, có thể lúc đó ông ta đang ' làm việc', liền nói: "Người làm nghề này chắc hẳn không ít kẻ thù."

Biết được danh tính và nghề nghiệp của người chết, tôi thở phào nhẹ nhõm, bởi ban đầu còn cho rằng liệu vụ án có liên quan tới chiếc xe buýt oan hồn kia không? Giờ nhìn lại có lẽ chỉ là một vụ án mạng thông thường.

Tôi bổ sung một câu: "Đặc biệt điều tra những khoản nợ của ông ta, xem có thiếu nợ lãi cao hay không."

Chúng tôi ra ngoài, Tiểu Đào xua tay: "Được rồi, vụ án này không cần tới anh, chắc chỉ là một vụ án thông thường."

Tôi lắc đầu: " Tôi cứ tới trợ giúp, chứ hai ngày nay tiệm buồn tẻ vô cùng."

Tiểu Đào hỏi tôi sao vậy, tôi kể chuyện tình cảm của Vương Đại Lý cho cô ấy nghe. Cô ấy cười phá lên: "Để về tôi phê bình Tôn Băng Tâm một chút, con bé này với ai cũng làm quen thân thiết, khiến người khác hiểu lầm."

Tôi bất đắc dĩ thở dài: "Chủ yếu vẫn là do Đại Lý quá đa tình."

Lúc này một giọng nói cất lên: "Phê bình tôi cái gì? Tôi sai chỗ nào?"

Thì ra là Băng Tâm đang cười hì hì, vừa đi vừa nói: "Tới hiện trường mà không gọi tôi."

Hoàng Tiểu Đào nghiêm mặt: "Sáng nay cô đi làm trễ?"

"Trách tôi? Tối qua tôi ngủ muộn. Muốn trừ tiền thưởng thì cứ trừ đi, dù sao tháng này tôi cũng không được thưởng chuyên cần." Tôn Băng Tâm lè lưỡi.

Tiểu Đào mắng: "Da mặt dày như tường thành!"

Chúng tôi thu đội về cục cảnh sát thành phố. Lúc đi qua một trung tâm thương mại, Băng Tâm cứ nằng nặc đòi tôi dẫn vào mua quần áo. Hoàng Tiểu Đào nói: "Đang giờ hành chính, cô quá tự tiện và thiếu nghiêm túc rồi đấy."

Tôn Băng Tâm xụ mặt, nói với tôi: "Chờ tan việc chúng ta tới đây nha."

Tôi xuống xe ở gần cửa hàng. Vương Đại Lý đang thất thần đứng trước cửa, tôi hỏi: "Lạc Ưu Ưu đâu?"

Vương Đại Lý nói: "Không tìm thấy. Tôi gọi điện, cô ấy nói ngồi xe lửa về nhà, sau đó liền tắt máy."

Tôi định nói một câu đáng đời, nhưng lời ra đến miệng lại thôi, thở dài: "Mau chóng tìm cô bé về đi, giải thích cho rõ ràng. Rất nhiều thứ trên đời một khi đã đánh mất sẽ vĩnh viễn không thể tìm lại được. Có thú vị không khi lúc nào cũng nhớ về Băng Tâm?"

Vương Đại Lý chối: " Tôi không lúc nào cũng nhớ về Băng Tâm."

Buổi sáng nhà phân phối tới giao hàng, chúng tôi bốc xếp đến bở hơi tai. Chiều đến tôi ngồi trong cửa hàng đọc sách, Tiểu Đào lại gọi điện: "Tống Dương, lại có án mạng."

Tôi dở khóc dở cười: "Tần suất này hơi cao nhỉ."

Hoàng Tiểu Đào nói: "Vụ án này phải nói thế nào nhỉ, cũng có chút thông thường, có điều tôi nghĩ anh cũng nên tới xem một chút."

Tôi đáp: "Tới liền đây."

Chào Vương Đại Lý một tiếng, tôi vội chạy tới cục cảnh sát thành phố. Thi thể được đặt trong phòng khám nghiệm tử thi. Băng Tâm và Tiểu Đào đều ở đây. Lần đầu Băng Tâm vào phòng này cảm thấy vô cùng hứng thú.

Trên giường nằm song song hai thi thể, hình như đều là nữ giới. Tôi hỏi: "Phát hiện ở đâu?"

Tiểu Đào đáp: "Trong một khách sạn. Lễ tân nhận được điện thoại từ trên phòng, đối phương không nói gì, liền dập máy. Trên phòng gọi tới lần thứ hai thì lễ tân nhận thấy có điều bất thường, đi lên kiểm tra thì thấy hai xác c.h.ế.t nằm trên giường, liền báo cảnh sát..."

Tôi vén tấm vải trắng lên, nhận ra người c.h.ế.t có chút quen mặt, nhưng không nhớ nổi là đã gặp ở đâu. Tôn Băng Tâm cũng thấy vậy, đột nhiên 'ồ' lên một tiếng, chỉ người chết, định nói rồi lại thôi.

Khi vén tấm vải trắng thứ hai lên, tôi và Băng Tâm cùng đồng thanh: "Tại sao lại là hai cô ấy?"

Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc: "Hai người quen họ sao?"

Tôi nói: "Tối hôm qua hai cô gái này đã lên xe buýt cùng với Trương Binh."

Hai người không trang điểm, nên lúc nhìn thấy người thứ nhất, tôi với Băng Tâm chỉ ngờ ngợ chứ không nhận ra ngay. Nhưng người c.h.ế.t thứ hai thì gò má tương đối cao, đặc điểm rõ ràng, nên thoáng cái chúng tôi liền ý thức được.

Nạn nhân nằm khỏa thân hoàn toàn, da thịt tái mét, trên người còn đọng lại những giọt nước lấm tấm, mái tóc bết dính rong rêu. Băng Tâm kinh hãi thốt lên: "Chẳng lẽ ba vụ án mạng này đều có liên quan đến oan hồn xe buýt, những người xuống xe theo thứ tự tối qua đều bị sát hại sao?"

Tôi khẽ xua tay: "Đừng để những ấn tượng ban đầu đánh lừa. Vụ án sáng nay rõ ràng là do con người gây ra, vụ này cũng không ngoại lệ."

Tôi bảo Băng Tâm tiến hành khám nghiệm sơ bộ. Cô ấy quan sát thi thể, rồi nói: "Nạn nhân thứ nhất khoảng 25 tuổi. Dựa vào độ đục của đồng tử và độ cứng tử thi, thời điểm tử vong ước tính khoảng năm tiếng đồng hồ trước. Trên người không có vết thương bên ngoài rõ ràng hay dấu hiệu bị xâm hại. Khóe miệng có bọt máu, tay chân bị nhăn nheo. Nguyên nhân tử vong chắc chắn là do c.h.ế.t đuối. Có điều, nếu thực sự là c.h.ế.t đuối, thời gian tử vong phải kéo dài thêm ít nhất ba tiếng đồng hồ nữa mới đúng."

Tôi nói: "Đừng vội kết luận, t.h.i t.h.ể thứ hai thì sao?"

Nạn nhân thứ hai lớn tuổi hơn, khoảng ba mươi, thời gian tử vong cũng vào khoảng năm tiếng trước, nguyên nhân cái c.h.ế.t cũng là c.h.ế.t đuối. Trên bụng có một vết cháy đen hình hai chấm, có vẻ như bị vật gì đó gây bỏng và có phản ứng sống sót, vết thương này được tạo ra trước khi chết. Ngoài ra, trên người cũng không có vết thương bên ngoài rõ ràng hay dấu hiệu bị xâm hại.

Nhớ tới t.h.i t.h.ể Trương Binh, tôi luồn tay xuống gáy hai thi thể, quả nhiên phát hiện có dấu hiệu xương bị vỡ, dưới da là một khối bầm mềm nhũn. Vị trí và diện tích vết thương sau gáy của họ gần như tương đồng, điều này cho thấy hung thủ đã dùng một vật có đầu tù, được bọc vải mềm hoặc vật liệu tương tự, đập mạnh vào gáy người chết, khiến họ co giật rồi sau đó bị c.h.ế.t đuối.

Tôn Băng Tâm trầm ngâm: "Hung khí được bọc ở đầu, là gì nhỉ? Thùng sắt? Gậy bóng chày?... Đúng rồi, gậy bóng chày có vẻ là khả năng cao nhất."

Tôi lấy một cây gậy ngắn từ giá dụng cụ, dùng mô hình nửa thân người trên mà tôi đã mua từ lần trước để tái hiện lại quá trình gây án. Tôi đưa cây gậy vào phần gáy, rồi lắc đầu: "Khả năng này không cao. Gậy bóng chày rất thẳng, không thể nào đánh trúng một điểm duy nhất, kiểu gì cũng sẽ gây ra một vết thương dài, tai hay gò má cũng dễ bị tổn thương."

Hoàng Tiểu Đào đi tới nói: "Mặt đối mặt, lại đánh trúng ngay phần gáy, kẻ này không hề đơn giản chút nào. Tôi nghĩ hắn có tập luyện kỹ càng."

Tôi phân tích: "Dựa vào hình dáng vết thương, hung khí có vẻ là một cái búa nhỏ, bên ngoài được bọc da hoặc vải."

Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Anh nói là loại búa binh khí thời xưa đó sao?"

Tôi nói: " Đúng vậy. Loại búa binh khí thời xưa, chuyên dùng để phá giáp, dù mặc khôi giáp dày đến mấy cũng không thể chống đỡ nổi. Một nhát búa đập vào đầu gần như là chí mạng, hiệu quả hơn hẳn đao kiếm. Bị d.a.o đâm, người ta vẫn có thể giãy giụa phản kháng, nhưng một khi bị búa đập trúng đầu, toàn thân sẽ co cứng ngay lập tức, ngã vật ra đất, miệng sùi bọt mép, hoàn toàn mất đi khả năng chống cự. Hung thủ có vẻ khá hiểu rõ về giải phẫu cơ thể người, hoặc có kinh nghiệm g.i.ế.c người, bởi tủy sống ở sau gáy con người điều khiển toàn bộ thần kinh vận động của cơ thể, mà phần xương sọ ở vị trí này yếu hơn vùng trán rất nhiều."

Tiểu Đào nói: "Mặc dù tôi chưa từng luyện loại vũ khí này, nhưng đã được thấy người khác sử dụng. Một chiêu đánh trúng gáy thì độ khó rất cao, trừ khi dùng roi xích có đầu chùy, nhưng trong căn phòng khách sạn nhỏ hẹp thì không thể thi triển được. Chẳng lẽ nạn nhân thấy hung thủ rút búa ra mà không phản kháng hay kêu cứu sao? Cho dù là người quen gây án, hai nạn nhân ở chung một phòng, người thứ nhất bị đập, chẳng lẽ người còn lại vẫn ngoan ngoãn đưa gáy cho hung thủ đánh sao?"

Không phải Tiểu Đào đang chất vấn tôi, mà là cô ấy đang nói lên những nghi vấn của bản thân. Về điểm này tôi cũng lờ mờ có suy đoán, nhưng chưa nắm chắc, liền ra lệnh ngay: "Băng Tâm, em hãy đi xét nghiệm nồng độ bạch cầu của nạn nhân thứ hai!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 373