Âm Phủ Thần Thám

Chương 397

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Vụ án xảy ra vào đêm thứ năm, kể từ ngày vụ án trước được phát hiện. Tiểu Đào gọi điện cho tôi, giọng nói đầy nghiêm trọng: "Tống Dương, đám súc vật này lại ra tay rồi!"

Tôi hỏi địa chỉ, rồi bắt taxi tới. Lần này vụ án xảy ra trong nội thành, là một tòa nhà cao tầng mới xây. Bảo vệ phát hiện trong lúc tuần tra, do tuổi tác đã lớn, ông ta suýt chút nữa thì lên cơn đau tim vì quá sợ hãi.

Đi tới hiện trường, tôi nhìn thấy hai t.h.i t.h.ể nằm dưới đất, lại là một nam một nữ. Khi nhìn rõ mặt các nạn nhân, tôi không khỏi rợn người. Gương mặt họ giống như sáp nến bị nung chảy, đã bị ăn mòn và biến dạng khủng khiếp.

Không chỉ gương mặt, hai bàn tay cũng bị ăn mòn hoàn toàn, không còn lại dù chỉ một dấu vân tay. Tiểu Đào nói: "Không giống bị tạt axit. Tác dụng ăn mòn mạnh hơn axit rất nhiều, khiến ngay cả các thớ thịt bên trong cũng bị phân hủy."

Tôi dùng tăm bông thấm dịch thể trên người nạn nhân, quan sát một lát rồi đột nhiên bôi lên gan bàn tay mình. Tiểu Đào kinh hoảng kêu lên: "Anh đang làm gì vậy?"

Tôi xòe bàn tay ra, giải thích: "Không có phản ứng với người sống, chỉ phản ứng với thi thể. Thực ra đây là một loại vi khuẩn, còn gọi là nấm ăn xác. Khi chúng phân hủy protein, chúng thải ra nhiệt lượng, khiến cho da thịt có cảm giác như đang bị ăn mòn."

Tiểu Đào trách móc, giọng có phần lo lắng: "Tự ý lấy thân mình làm thí nghiệm, nhỡ anh xảy ra chuyện thì phải làm sao?"

Tôi trầm ngâm. Nấm ăn xác, hay còn được gọi là hóa thi khuẩn, là một bí dược được lưu truyền từ thời cổ đại, người thường ít khi biết đến. Hóa Thi Phấn trong các tiểu thuyết kiếm hiệp thực chất cũng được xây dựng dựa trên cơ chế này. Rốt cuộc, hung thủ đã tìm được nó từ đâu?

Tư thế c.h.ế.t của hai nạn nhân trông khá quái dị. Nạn nhân nam mặc áo sơ mi, trên áo dính đầy máu, hai chân co về phía trước như đang ngồi.

Nạn nhân nữ thì hai chân dạng rộng, trên cổ và tứ chi có dấu vết của dây trói rõ ràng. Cũng giống như lần trước, cô ấy đã bị hãm h.i.ế.p tàn bạo, vùng kín đầy m.á.u và chất thải, tình cảnh thê lương, khủng khiếp.

Hai t.h.i t.h.ể nằm chồng lên nhau. Tôi ra hiệu cho đội pháp y đặt t.h.i t.h.ể nam lên một tấm nylon, rồi bắt đầu khám nghiệm.

Nạn nhân khoảng 25 tuổi, dáng người đậm chắc, thời gian tử vong ước tính khoảng 24 giờ trước đó. Nguyên nhân cái c.h.ế.t cực kỳ rõ ràng: bị đập nhiều lần vào hai bên thái dương dẫn đến vỡ sọ, một vệt m.á.u dài chảy xuống hai bên má.

Trên cả tay và chân anh ta đều có dấu vết bị trói, trong túi không có bất cứ thứ gì. Tôi liền lấy kéo cắt quần áo nạn nhân ra, dùng thính cốt mộc để dò xét nội tạng. Nội tạng gần như nguyên vẹn, ngoại trừ phổi bị đ.â.m thủng. Tôi dùng tay sờ thì phát hiện nạn nhân bị gãy ba xương sườn. Tôi cẩn thận lắng nghe kỹ ở vị trí vết thương, trong phổi không có m.á.u tụ, cạy miệng ra nhìn cũng không có dấu hiệu ho ra máu.

Điều này cho thấy xương sườn gãy và phổi bị đ.â.m là do tác động xảy ra sau khi nạn nhân đã chết.

Tôi xoay nhẹ cổ tay nạn nhân, cả hai cổ tay đều bị trật khớp. Vị trí trật khớp lệch 30 độ so với cánh tay, nhưng tôi vẫn chưa thể lý giải nguyên nhân dẫn đến tình trạng này ngay lập tức.

Chân nạn nhân thì không bị thương, nhưng bên đùi trái có một vết hằn rõ nét, giống như bị một lực tác động lớn đập vào, cũng được tạo thành sau khi chết.

Tôi đứng dậy suy tư, Tiểu Đào liền hỏi: "Đã xác định được nguyên nhân tử vong chưa?"

Tôi gật đầu: "Bị hung thủ dùng gậy bóng chày đập nhiều lần vào hai bên thái dương đến chết."

Tiểu Đào cắn chặt môi, biểu cảm phẫn nộ: "Thật độc ác!"

Tôi nói: "Lấy cái ghế tới đây."

Sau đó, tôi đặt thính cốt mộc lên các khớp xương tay và chân nạn nhân, từ từ điều chỉnh. Một lát sau, cảnh sát mang ghế tới. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, Tiểu Đào thắc mắc tôi đang nhìn gì. Tôi nói: "Mang đèn pin tới đây."

Tôi chiếu đèn pin lên trần nhà, tập trung vào một điểm trên cây xà, rồi nói: "Ở đây từng buộc một sợi dây."

Tiểu Đào cau mày: "Sao em không thấy?"

Tôi đặt cái ghế ngay dưới xà nhà, tựa lưng vào đó, bắt chước dáng vẻ của nạn nhân rồi phân tích: "Nạn nhân ngồi trên ghế, tay chân bị trói nhưng tư thế ngồi không được tự nhiên."

Sau đó, tôi đứng dậy, giơ cái ghế lên điều chỉnh một góc độ, nói: "Hung thủ luồn một sợi dây từ trên xà nhà, một đầu buộc vào lưng ghế, một đầu cột chặt vào tay nạn nhân, khiến cho thân thể anh ta bị treo lơ lửng, tạo thành một góc 30 độ so với mặt đất."

Nghe tới đó, đám cảnh sát đều cau mày. Tôi điều chỉnh độ cao của cái ghế, nói tiếp: "Căn cứ vào vị trí mà hung thủ ra tay đập, lúc đó nạn nhân bị treo ở tầm chiều cao này."

Tôi buông cái ghế xuống, nhìn ra phía bên cạnh, quả nhiên có một dấu chân. "Lúc đó, hai tên hung thủ cầm gậy bóng chày, đứng đối xứng hai bên trái và phải, đập vào thái dương nạn nhân khiến đầu anh ta quay sang một bên, rồi tên còn lại ở phía đối diện lại đập cho quay trở lại... Đây quả thực là treo người và ra tay đánh đập một cách tàn bạo! Nạn nhân tổng cộng bị đập khoảng 14 cái, dẫn đến vỡ sọ và tử vong ngay tại chỗ. Sau đó, hung thủ cởi dây, nạn nhân rơi thẳng xuống đất, tạo thành những vết hằn, gây gãy xương sườn và đ.â.m xuyên vào phổi."

Tiểu Đào càng nhíu chặt lông mày: "Thật quá vô nhân tính!"

Toàn bộ đội cảnh sát đều căm phẫn trước hành vi của hung thủ. Tôi không muốn bầu không khí trở nên quá nặng nề, liền nói: " Tôi tiếp tục khám nghiệm thi thể."

Lần này, tôi không dùng phương pháp đánh dấu bằng ô đỏ, bởi trên cơ thể nạn nhân cũng không có dấu vết bị đánh. Tôi thổi bột chuyên dụng lên người anh ta, không có vân tay, ngửi trên mặt cũng không có mùi thuốc mê.

Tìm đi tìm lại, cuối cùng tôi tìm thấy một vết kim ở ngang hông. Vết kim có chút sưng tấy, hơi đỏ lên, vùng da xung quanh hơi ửng hồng, những mạch m.á.u gồ lên như con giun, có vẻ là dị ứng thuốc.

Tôi suy đoán thời gian tiêm thuốc vào khoảng 36 tiếng trước đó. Để có kết quả chính xác hơn, cần phải đưa đi xét nghiệm. Tôi lấy một ít mẫu bỏ vào túi đựng vật chứng, tiếp theo kiểm tra đến nạn nhân nữ.

Nạn nhân tuổi cũng chừng 25, thân hình hơi gầy, thời gian tử vong gần như cùng lúc với nạn nhân nam. Nguyên nhân tử vong không quá rõ ràng, bởi trên cơ thể cô ấy không có bất kỳ dấu vết ngoại thương nào. Cô ấy trần truồng, tay chân đều có vết trói. Dấu vết dưới cổ tay phải khá chặt, còn ở phía trên thì lỏng hơn, có vẻ như cô ấy cũng đã bị treo lơ lửng. Tay chân tím tái, những mạch m.á.u nổi rõ lên, cho thấy cô ấy đã bị treo trong một khoảng thời gian khá dài.

Tôi để ý vết trói trên cổ cô ta. Dựa trên hình dáng thì có vẻ đây là một nút thắt, siết tương đối chặt khiến m.á.u tụ lại.

Tiểu Đào hỏi: "Cô ấy bị thắt cổ chết?"

Tôi lắc đầu: "Chưa thể xác định được."

Tôi dùng thính cốt mộc để lắng nghe nội tạng nạn nhân, tất cả đều nguyên vẹn, chỉ có tim hơi khác thường, có vẻ như ở trạng thái hoạt động mạnh trong thời gian dài, nhưng trên người lại không có nhiều mồ hôi.

Phổi nạn nhân không bị ứ máu, nhưng xương cổ gãy, cột sống có dấu hiệu bị kéo giãn và trật khớp. Đẩy miệng nạn nhân ra quan sát thì trong khí quản không có máu, chứng tỏ nạn nhân không c.h.ế.t vì ngạt thở. Xương sống và xương cổ bị gãy là do tác động sau khi nạn nhân đã chết.

Làn da nạn nhân không bị trầy xước quá nghiêm trọng, điều này khiến tôi không khỏi thắc mắc. Nạn nhân nam sau khi bị hành hạ dã man đã bị bọn hung thủ vứt bỏ thô bạo, vậy tại sao nạn nhân nữ lại được đặt xuống một cách nhẹ nhàng như vậy?

Trong lòng tôi dấy lên một cảm giác kỳ lạ: dường như bốn tên cầm thú này lại đối xử tương đối nhẹ nhàng hơn với phụ nữ.

Âm Phủ Thần Thám

Chương 397