Cơm nước xong, chúng tôi quay về cục. Giờ đã là hơn tám giờ tối, Tần Ngạo Nam cả tối bị bỏ đói, đang mắng chửi ầm ĩ trong phòng thẩm vấn: "Đồ c.h.ế.t tiệt, thả tôi ra, nếu không thì mấy người tự gánh lấy hậu quả đấy!"
Tôi và Tiểu Đào đi vào, trên tay cầm một hộp cơm. Tần Ngạo Nam nhìn thấy liền không kìm được nuốt nước bọt ừng ực. Tôi nói: "Thành khẩn khai báo thì có cơm ăn, cứ cứng đầu thì cứ việc nhịn đói."
"Khai báo cái con mẹ nhà các anh!" Tần Ngạo Nam hét lớn: " Tôi cũng chả biết mấy người đang nói gì, việc hít ma túy thì tôi nhận, còn chuyện khác đừng hòng đổ lên đầu tôi!"
Tôi dùng mắt ra hiệu cho Tiểu Đào. Cô ấy mở một bức ảnh trong điện thoại ra, đó là ông chủ trại chó, rồi hỏi: "Anh có quen người này không?"
Đồng tử của Tần Ngạo Nam tức thì co rút lại: " Tôi không biết ông chú này."
Tiểu Đào nói: "Anh không biết ông ta, vậy mà ông ta lại biết anh. Có phải anh trả nợ giúp ông ta không?"
Tần Ngạo Nam hừ một tiếng: " Tôi không rỗi hơi đi lo chuyện bao đồng."
Tôi nói: "Tối ngày 12 tháng 7, Nam Giang có một vụ án g.i.ế.c người dã man xảy ra, chúng tôi điều tra được nó bắt nguồn từ trại chó này. Trong ảnh là ông chủ trại chó, nơi này cũng đã được xác minh là hiện trường gây án."
Tôi nói là hiện trường gây án, thực ra chỉ là hai tội danh bắt cóc và hãm hiếp, nói lấp lửng như vậy sẽ có tính uy h.i.ế.p hơn. Tôi nói tiếp: "Ngoài ra, tôi tìm thấy ADN của anh ở hiện trường, chuyện này anh định giải thích thế nào?"
Tần Ngạo Nam kinh ngạc: "Không thể nào, các anh đang lừa tôi!"
Tiểu Đào vỗ bàn một cái khiến cốc nước văng tung tóe: "Tần Ngạo Nam, tốt nhất là anh nên khai thật. ADN của anh có ở hiện trường, điều này đã được xác thực. Trừ khi anh có anh em sinh đôi, nếu không thì mau giải thích rõ ràng cho tôi."
Tần Ngạo Nam cúi đầu, ánh mắt đảo liên hồi, rõ ràng đang tìm cách nói dối. Hắn chậm rãi nói: "Người trong bức ảnh vừa rồi tôi biết."
Tiểu Đào cười khẩy: "Sao lại thay đổi lời nói nhanh vậy?"
" Tôi cũng chỉ là vừa mới nhớ ra. Vốn dĩ tôi định mua một con ngao Tây Tạng về nuôi chơi, nên có gặp một lần. Hôm đó chắc ăn uống linh tinh nên bị đau bụng đi ngoài, điều này thì có gì mà to tát?" Tần Ngạo Nam nói.
Tiểu Đào khẽ nhếch môi: "Làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?"
"Bất kể các anh có tin hay không thì đây vẫn là sự thật." Tần Ngạo Nam quay mặt đi hướng khác.
Tôi nhếch mép: " Tôi cũng không nói ADN của anh tìm thấy trong phân, sao anh lại tự khẳng định như vậy?"
Trán Tần Ngạo Nam lấm tấm mồ hôi, trừng mắt nhìn tôi. Tôi nói: "Khai thật đi, tối ngày 12 tháng 7, anh và đồng bọn đã làm gì?"
"Cũng như thường ngày, uống rượu với nhau."
Lời giải thích rất giống với Triệu Đại Bằng, hiển nhiên là bọn chúng đã ngầm thống nhất với nhau từ trước. Trong ánh mắt của Tần Ngạo Nam lóe lên một tia tự tin, hắn biết chúng tôi không có bằng chứng, ADN tìm được trong bụng chó chỉ là chứng cứ gián tiếp, không đủ để định tội.
Tôi mở chức năng ghi âm trên điện thoại, quyết định dùng chút thủ đoạn. Hít sâu một hơi rồi đột ngột kích hoạt Minh Vương Chi Đồng, quát lên: "Khai báo thành khẩn!"
Tần Ngạo Nam hét lên một tiếng thất thanh, dựa phắt về phía sau, quán tính khiến cái ghế bị đẩy đi một đoạn. Sau gần ba mươi giây tra tấn tinh thần hắn, tôi thu hồi Minh Vương Chi Đồng lại, vội xé một hộp sữa tươi uống bù năng lượng.
Tần Ngạo Nam như vừa trải qua một trận vận động kịch liệt, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, toàn thân đẫm mồ hôi, run rẩy cầm cập nói: "Đêm đó chúng ta uống rượu ở quán Hỏa Tinh Tửu."
Tôi lạnh lùng: "Ai có thể chứng minh?"
"Cả nhân viên phục vụ lẫn chủ quán đều có thể làm chứng." Tần Ngạo Nam đáp.
"Uống rượu gì?" Tôi tăng tốc độ hỏi.
"Cocktail." Tần Ngạo Nam trả lời.
"Mấy loại?"
" Tôi uống Love of Hiroshima, Bốn Mắt uống Blues, Lão Triệu uống Depth Charge, Tiểu Bạch uống Peach..."
Tôi hét lớn một tiếng: "Lặp lại lần nữa, Triệu Đại Bằng uống cái gì?"
Hắn trả lời không chút nghĩ ngợi: "Depth Charge."
"Bạch Tiểu Uy uống gì?"
"Peach."
"Uống từ mấy giờ tới mấy giờ?" Tôi dồn dập hỏi tới tấp, không cho hắn chút thời gian nào để suy nghĩ.
"Bảy rưỡi tới 11 giờ tối, sau đó về nhà." Tần Ngạo Nam trả lời.
"Chỉ một ly rượu mà uống ba tiếng rưỡi ư?" Tôi mỉa mai.
"Sau đó tôi còn uống Whiskey, gọi một đĩa hoa quả, Tiểu Bạch say đến nôn thốc nôn tháo." Tần Ngạo Nam đáp trôi chảy.
Tôi thầm siết chặt hàm răng. Lời khai của hắn ta rõ ràng là bịa đặt, đã được tập dượt từ trước. Đa phần mọi người còn chẳng thể nhớ nổi bữa sáng hôm qua mình ăn gì, thì làm sao nhớ tường tận chi tiết một buổi tối đã qua nhiều ngày đến thế?
Một cảm giác bất lực nhẹ dâng lên trong tôi. Tiểu Đào lên tiếng hỏi: "Tại sao ông chủ trại chó lại biến mất?"
"Chuyện này làm sao tôi biết được? Có lẽ là trốn nợ thôi." Tần Ngạo Nam, tưởng chừng đã vượt qua được vòng tra khảo, gương mặt thả lỏng hơn hẳn.
Tôi lạnh giọng hỏi: "Ai đã dạy cậu nói những lời này?"
Tần Ngạo Nam vội vàng xua tay: "Không ai dạy tôi cả."
"AI DẠY CẬU NÓI NHƯ VẬY?!!!"
"Không ai dạy tôi!"
"AI DẠY CẬU NÓI NHƯ VẬY?!!!" Tôi đập mạnh tay xuống bàn, kích hoạt Minh Vương Chi Đồng. Một tiếng thét chói tai xé không gian. Lần này, tôi hành hạ hắn ta đúng một phút, cảm giác hả dạ đến lạ thường khi nghe tiếng hắn rên la.
Cho đến khi Tiểu Đào giật nhẹ tay áo tôi: "Dừng lại đi anh Tống Dương, anh sắp làm hắn ta phát điên rồi đấy." Tôi mới thu hồi Minh Vương Chi Đồng. Tần Ngạo Nam ôm đầu, run rẩy bần bật, đũng quần ướt sũng, chất lỏng loang cả ra ghế. Tôi không bỏ lỡ thời cơ, quát lớn: "Hắn ta tên là gì?"
" Tôi không biết, hắn ta tự xưng là Thuần..."
Nhận ra mình đã lỡ lời, Tần Ngạo Nam bỗng mím chặt môi, im bặt. Tôi nhớ lại lời khai của Khổng Huy, nhìn thẳng vào mắt hắn ta và hỏi: "Thuần Cẩu Sư?"
Yết hầu Tần Ngạo Nam khẽ nhích lên xuống. Xem ra, tôi đã đoán trúng. Theo lời Khổng Huy, Thuần Cẩu Sư là một lãnh đạo cấp trung của Giang Bắc Tàn Đao tại Nam Giang, đồng thời là đầu mối liên lạc duy nhất của hắn. Kẻ này thoắt ẩn thoắt hiện, việc giỏi nhất là khiến người ta biến mất không một dấu vết, tuyệt nhiên không để lại bất kỳ vân tay, DNA hay đầu mối nào.
Tôi không thể ngờ tổ chức này lại phái một lãnh đạo cấp cao đến để giúp bốn tên "phú nhị đại" ngu dốt này thoát tội. Hèn gì lần nào chúng tôi cũng bị dẫn trước một bước. Đến đây, một linh cảm chẳng lành bất chợt ập đến, tôi vội gõ bàn mấy cái ra hiệu cho Tiểu Đào ra ngoài.
Tần Ngạo Nam trông có vẻ đã đói rã rời, hắn đưa tay định vươn lấy hộp cơm trên bàn. Thấy vậy, tôi gạt mạnh tay, hất văng hộp cơm xuống đất. Hắn trợn tròn mắt nhìn, nhưng lại không dám đối mặt trực tiếp với tôi.
Vừa ra ngoài, Tiểu Đào đã vội trấn an: "Anh đừng kích động quá."
Tôi khẽ lắc đầu: "Cứ mỗi khi nghĩ đến những chuyện hắn ta gây ra, anh lại thấy căm ghét tột độ. Thật sự, từ trước đến giờ, anh chưa từng gặp tên tội phạm nào đáng ghét đến vậy."
Tiểu Đào gật đầu: "Anh hiểu mà."
Tôi hỏi cô ấy: "Cho anh hỏi chuyện này, sau khi bốn tên này bị tạm giữ, chúng có yêu cầu gọi điện về nhà hay liên lạc với luật sư không?"
Tiểu Đào đáp gọn: "Không hề."
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, việc bốn tên này bị bắt có chút quá khéo léo. Tôi nhíu chặt lông mày, gằn giọng: "Chúng muốn giữ chân chúng ta! Tối nay chắc chắn sẽ có án mạng!"
Hoàng Tiểu Đào hỏi lại: "Tại sao vậy?", tôi đáp nhanh: "Không còn thời gian giải thích nữa. Gọi điện ngay cho các chi cục quận, yêu cầu cảnh sát tuần tra mọi ngõ ngách, đặc biệt là những khu vực vắng người qua lại, các tòa nhà bỏ hoang. Nếu may mắn, chúng ta có thể ngăn chặn được án mạng xảy ra."
Tiểu Đào gật đầu lia lịa: "Em sẽ đi thông báo ngay!"