Âm Phủ Thần Thám

Chương 426

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Những tên thủ hạ của hắn trói tứ chi tôi lên thập tự giá. Đoàn Vân Khiết cầm một cái xi lanh rất lớn đi tới. Tôi không thể phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta tiêm thuốc vào người mình.

Thuần cẩu sư lắc vai, thủ hạ liền cởi áo khoác cho hắn. Một tên mang tới cái roi da. Thuần cẩu sư phất tay: "Các ngươi lui ra đi."

Mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại tôi và Thuần cẩu sư. Hắn nói: "Biến con người thành nô lệ là một môn nghệ thuật. So với chuyện bỏ đói thì ta thích phương thức cổ xưa hơn, đó là đau đớn! Thuốc vừa rồi là để tăng độ nhạy cảm của các dây thần kinh của ngươi, cảm nhận đau đớn sẽ gấp bội người thường. Chỉ cần có gió thổi lên người cũng giống như bị bỏng."

Tôi cắn chặt môi, thuốc đang phát huy tác dụng. Toàn thân như có hàng ngàn con kiến đang bò dưới da, âm ỉ và ngứa rát đến điên cuồng.

Thuần cẩu sư nói tiếp: "Ngươi nên vui vì đã rơi vào tay ta. Nếu như là người khác, họ sẽ tìm mọi cách biến thái hành hạ ngươi tới chết. Nhưng ta thì không, ta thưởng thức ngươi hơn bất kỳ ai, muốn dung nạp ngươi vào dưới trướng."

Tôi hít thật sâu, cố làm mình tỉnh táo, nói: "Ta là người họ Tống đầu tiên bị trói ở đây sao?"

" Đúng, nhưng tuyệt đối không phải người cuối cùng. Được rồi, đã tới lúc nên bắt đầu."

Thuần cẩu sư vung roi đánh vào sườn tôi, cảm giác như bị một thanh sắt nung đỏ ép vào. Nỗi đau thấu xương xâm nhập tủy sống, tôi hét lên, toàn thân đổ mồ hôi như tắm.

"Gọi chủ nhân một tiếng, ta sẽ dừng lại."

"Đừng nằm mơ!" Tôi thở hổn hển.

"Phản kháng của ngươi không có bất kỳ ý nghĩa nào đâu, ý chí có tan vỡ cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Ngươi nghĩ ngươi đặc biệt hơn biết bao người ta từng thuần phục ư?" Thuần cẩu sư hỏi.

Tôi nhếch mép: "Cứ việc hành hạ ta đi!"

Thuần cẩu sư thu hồi nụ cười trên môi, quất thêm một roi. Cơn đau thấu xương xông thẳng lên đại não, khiến tôi suýt ngất đi. Trong miệng phát ra tiếng hét không phải giọng của mình, vang vọng khắp căn phòng nhỏ, khiến màng nhĩ tôi như muốn nứt toác.

Roi da hắn dùng chỉ cỡ S, đánh vào người tuy tiếng động nghe chói tai và thường không để lại dấu vết, nhưng với tôi, nó như xé toạc từng thớ thịt, nỗi đau xuyên thẳng tận óc.

Nỗi đau đã chạm đến ngưỡng giới hạn chịu đựng của tôi. Chỉ hai roi mà mồ hôi ướt đẫm toàn thân, như vừa lặn dưới sông lên. Tôi thở dốc, cơn đau chực nuốt chửng lý trí. Thuần cẩu sư ra lệnh: "Gọi ta là chủ nhân!"

"Mơ đi!" Tôi thở hồng hộc, thều thào.

Chát! Chát! Hai roi giáng xuống liên tiếp, tôi ngửa mặt lên trời gào thét thảm thiết, toàn thân nổi da gà. Cảm giác nhục nhã tột cùng dâng lên, giằng xé nội tâm tôi. Bản năng cầu sinh điên cuồng thúc giục tôi đầu hàng, nhưng chỉ còn một tia hy vọng mỏng manh níu giữ: nhất định sẽ có người đến cứu tôi!

"Không tệ. Người bình thường ba roi đã không chịu thấu." Thuần cẩu sư tán thưởng.

Trán tôi đẫm mồ hôi. Ngẩng đầu lên, cổ họng đau rát đến mức không thốt nên lời. Cú gào thét vừa rồi đã làm tổn thương dây thanh quản.

Tôi nghiến răng: "Ngươi sẽ chỉ có được một cái xác vô hồn thôi!"

"Không, ta sẽ có được một con ch.ó trung thành!" Thuần cẩu sư nhếch mép, lại quất thêm một roi. Nỗi đau vượt quá cực hạn chịu đựng. Ý thức tôi dần mơ hồ, cảnh vật xung quanh trở nên hư ảo. Đại não đang tự bảo vệ cơ thể, chực đẩy tôi vào trạng thái bất tỉnh.

Thuần cẩu sư mở vòi nước. Dòng nước lạnh xối lên người tôi, cảm giác như những mũi kim thép nóng bỏng đ.â.m vào da thịt. Toàn thân sưng đỏ, tôi run rẩy cầm cập, răng va vào nhau lách cách, đến nói cũng không ra hơi.

Thuần cẩu sư siết chặt roi trong tay. Ba tiếng "vút vút" rợn người vang lên, tôi sợ hãi như chim non bị trúng đạn, nhắm nghiền mắt.

"Gọi chủ nhân!" Thuần cẩu sư nói.

"Ngươi... nằm... mơ..." Tôi thoi thóp đáp.

Một roi nữa quật mạnh xuống người. Lần này, Thuần cẩu sư dường như đã thực sự tức giận. Cơn đau như xé toạc thân thể, khiến tôi không thể kìm nén mà nôn ọe liên tục. Ngoài thức ăn và dịch vị dạ dày, tôi còn nôn ra một thứ lấp lánh như cúc áo. Đó chính là bộ định vị mà Băng Tâm đã đưa cho tôi. Tôi đã nuốt nó từ lúc ở tòa nhà cũ. Thứ bị chúng giẫm nát ban nãy chỉ là một viên pin điện tử, là màn kịch tôi cố ý diễn cho chúng xem.

Thuần cẩu sư kinh hãi nhặt vật đó lên, sau đó nghiền nát, nổi giận gầm lên một tiếng: "Khốn kiếp!"

Hắn đẩy cửa xông ra ngoài. Tôi nở một nụ cười đắc thắng, rồi hoàn toàn hôn mê.

Trong cơn bất tỉnh, đột nhiên tôi cảm thấy một mũi kim lớn cắm phập vào cơ thể. Tôi hét lên, bừng tỉnh, và thấy Đoàn Vân Khiết đang tiêm thứ gì đó cho mình.

Tôi hung hăng mắng: "Ngươi đúng là con ch.ó của hắn!"

Đoàn Vân Khiết nói: "Đừng hiểu lầm, tôi đang tiêm thuốc giải cho anh. Tôi không hề bị tẩy não, chỉ giả vờ khuất phục hắn thôi."

Tôi lạnh giọng: " Tôi không tin!"

Đoàn Vân Khiết cởi trói cho tôi: "Anh không cần tin tôi. Giờ thì, tôi sẽ đưa anh đi trốn."

Rơi xuống đất, tôi chống hai tay, nôn liên tục, cảm giác như muốn nôn hết cả dạ dày ra ngoài. Đoàn Vân Khiết đưa đến một chai nước và quần áo. Tôi không suy nghĩ nhiều, vặn nắp và uống cạn.

Nhưng hai tay tôi vẫn vô lực, căn bản không thể tự mặc quần áo. Đoàn Vân Khiết nói: "Để tôi giúp anh!"

Cô ấy mặc quần áo cho tôi. Giờ không phải lúc để xấu hổ, dù sao mọi chuyện cũng đã đến nước này. Đoàn Vân Khiết giải thích: " Tôi tốt nghiệp khóa 13 trường cảnh sát, là bạn học cùng khóa với Hoàng Tiểu Đào, bạn gái của anh. Năm đó, cấp trên giao nhiệm vụ nằm vùng cho tôi để tiếp cận Thuần cẩu sư. Không ngờ hắn đã đoán ra, tôi chỉ có thể giả vờ xu nịnh để tự bảo vệ mình."

Tôi kinh ngạc: "Cảnh sát đã điều tra hắn từ lâu sao?"

Cô ấy đáp: "Thuần cẩu sư đã đến Nam Giang ngót nghét mười năm nay, chỉ là trước đây hắn dùng một biệt danh khác. Có bằng chứng cho thấy, không ít đại án lớn trong mười năm qua đều do hắn âm thầm đứng sau. Tôi đã thu thập được rất nhiều tội chứng, chỉ cần liên lạc được với cấp trên là có thể định tội hắn."

Thuốc giải bắt đầu phát huy tác dụng, cơ thể tôi dần khôi phục cảm giác. Đoàn Vân Khiết đưa tôi ra khỏi căn phòng. Trên đường gặp hai tên tay sai đi ngược lại, chúng hỏi: "Đoàn Vân Khiết, cô dẫn hắn đi đâu?"

"Chủ nhân ra lệnh cho tôi đưa hắn tới nơi an toàn." Cô ấy đáp.

Đối phương buông lỏng cảnh giác. Đoàn Vân Khiết bất ngờ vung chân kẹp cổ một tên, quật ngã hắn xuống đất. Tên còn lại rút dao, nhưng Đoàn Vân Khiết nhanh nhẹn tung một chiêu liên hoàn, đè chặt hắn xuống, sau đó một cú đá mạnh vào gáy khiến cả hai tên bất tỉnh.

Đoàn Vân Khiết ra dấu: "Theo tôi!"

Phía xa vọng lại mấy tiếng súng. Tôi hỏi: "Cảnh sát tới rồi sao?"

"Không." Đoàn Vân Khiết đáp: "Thuần cẩu sư đang chuẩn bị di dời tất cả nô lệ của hắn. Những ai chưa được huấn luyện xong sẽ bị b.ắ.n chết."

Tôi cắn chặt răng. Tên ma đầu này, tôi nhất định sẽ đưa ngươi ra công lý!

Âm Phủ Thần Thám

Chương 426