Tống Tinh Thần lạnh lùng đáp: "Không!"
Trên cột điện có một chiếc camera giao thông. Cảnh tượng vừa rồi hẳn đã được phát trực tiếp trên trang web cá cược. Lang Vương giơ s.ú.n.g b.ắ.n nát camera, rồi hỏi: "Hai người có cần che mặt không?"
Tôi lắc đầu: "Đã bị lộ từ lâu rồi, không cần thiết. Chúng ta mau đi thôi, đừng gây thêm rắc rối cho thị trấn nhỏ bé này nữa."
Lang Vương đáp: "Vậy cũng tốt, nơi lắm thị phi này không nên ở lâu."
Lang Vương đập vỡ cửa kính một chiếc xe, mở cửa. Anh ta cắm con d.a.o găm vào ổ khóa nhưng không tài nào xoay được. Định mở bảng điều khiển ra thì tôi ngăn lại, rút dây kẽm ra mở khóa, chỉ vài lần đã đề nổ được xe.
Lái xe đi được một đoạn, đột nhiên phía sau xuất hiện ba chiếc xe màu đen. Lang Vương trợn mắt mắng: "Chết tiệt rồi!"
Tôi quay về phía sau nhìn, chỉ thấy hai chiếc xe đi phía trước thò ra hai người mặc vest cạnh ghế lái, tay cầm súng, b.ắ.n thẳng về phía chúng tôi. Choang một tiếng, cửa kính xe vỡ tan tành, những mảnh kính vỡ vụn văng tung tóe khắp người.
"Nằm xuống!" Tống Tinh Thần hét lên.
Chúng tôi vội nằm sát xuống sàn xe. Lang Vương đạp mạnh chân ga, đánh võng liên tục trên đường, chạy như bay. Tôi bị quăng quật không ngừng.
Tiếng s.ú.n.g liên tiếp vang lên. Thân xe dính liền mấy phát, thủng lỗ chỗ, ánh sáng bên ngoài lọt vào. Cũng giống như trong phim, thân xe bằng tôn căn bản không thể cản được đạn. May mắn là cả hai bên đều chạy với tốc độ cao nên độ chính xác của s.ú.n.g giảm đi đáng kể.
Một phát đạn nữa b.ắ.n vào trong xe, bật văng lên nóc, tóe ra tia lửa. Lang Vương hoảng sợ cúi rạp đầu xuống: "Chúng ta đã thành mục tiêu di động mất rồi! Mau tìm cách áp chế chúng lại."
Anh ta ném cho tôi một khẩu Glock: "Tiểu tử, khẩu s.ú.n.g này là tự động, cứ thế mà bóp cò là được, b.ắ.n trả mấy phát đi."
Tôi do dự cầm lấy súng. Tống Tinh Thần nói: "Để tôi!"
Anh ấy giật lấy khẩu súng, chờ tiếng s.ú.n.g phía sau vừa dứt, đột nhiên đạp cửa xe, nhoài nửa thân người ra ngoài, b.ắ.n xả toàn bộ băng đạn về phía sau. Chỉ nghe tiếng phanh chói tai, rồi một tiếng "ầm" lớn. Tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy một chiếc xe bị lật nhào. Hóa ra tài xế đã trúng đạn. Chiếc xe phía trước bị lật, chiếc xe sau cũng buộc phải dừng lại, đuổi theo chúng tôi giờ chỉ còn một chiếc.
Lang Vương kinh ngạc thốt lên: "Ghê gớm thật! Có phải cậu từng được huấn luyện b.ắ.n súng?"
Tống Tinh Thần trả lời: "Chỉ là b.ắ.n bừa, may mắn mà thôi."
Mặc dù câu trả lời của Tống Tinh Thần rất hời hợt, nhưng ngay cả tôi cũng phải hoài nghi, rốt cuộc anh ấy có từng học qua những kỹ năng này không?
Lang Vương ném thêm mấy băng đạn ra sau, nói: "Giải quyết nốt chiếc xe còn lại đi."
Tôi cười khổ một tiếng: "Việc cầm s.ú.n.g thế này có được tính là tự vệ không?"
Tống Tinh Thần nói: "Không sao đâu, cảnh sát đến thì tôi sẽ trốn đi, như trước kia thôi."
Người nói vô tâm, kẻ nghe hữu ý. Lang Vương kinh sợ hỏi: "Cái gì, cậu đã báo cảnh sát ư?"
Tôi nói: " Tôi không báo, là bạn tôi đã liên lạc với cảnh sát Phúc Kiến. Yên tâm đi, tôi sẽ giữ lời hứa."
Nét mặt Lang Vương khó coi. Tôi biết với thân phận của hắn, hai chữ "cảnh sát" luôn là điều cấm kỵ nhất. Hắn nghiến răng, nói: "Được, tao tin mày. Trước khi cảnh sát tới, tao phải rút lui trước đã."
Đúng lúc này, phía sau vang lên một tiếng "rầm" dữ dội. Cả ba chúng tôi giật mình, nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy một chiếc xe tải lao ra từ trong tường, cán qua đống gạch đổ nát, đ.â.m thẳng vào chiếc xe con cuối cùng đang truy đuổi, hất văng nó. Tiếp đó, chiếc xe tải lao tới như vũ bão về phía chúng tôi.
Người điều khiển chiếc xe tải đó chính là Bá Hổ!
Lang Vương gằn giọng: "Cuối cùng thì cũng tới rồi!"
Chiếc xe tải hung hãn bám theo phía sau. Lang Vương cố ý lái vào một con đường hẹp, nhưng Bá Hổ chẳng thèm để tâm, hắn dựa vào lợi thế sức mạnh của xe tải mà húc bay bất kỳ chiếc xe con nào cản đường. Đầu xe tải cũng đã biến dạng.
“Khốn nạn thật, cứ bám riết không tha! Mối ân oán giữa chúng ta nên kết thúc tại đây rồi!” Lang Vương nheo mắt nói.
“Anh ta và hắn ta có thù cũ từ xưa sao?” Tôi hiếu kỳ hỏi.
“Trên vai tao có một vết đạn, chính là do tên chó c.h.ế.t này ban cho.”
Lang Vương bắt đầu kể về mối thù sâu sắc giữa hắn và Bá Hổ. Thì ra ngày trước, Lang Vương từng kề vai sát cánh với Bá Hổ đi cướp một chuyến xe chở tiền. Nào ngờ, lúc chia phần, Bá Hổ lại ra tay sát hại đồng bọn để bịt đầu mối. Lang Vương cùng một người nữa may mắn thoát c.h.ế.t trong đường tơ kẽ tóc, trốn thoát đến một nơi ẩn náu tạm thời.
Bá Hổ còn truy cùng diệt tận, báo vị trí của họ cho cảnh sát, định mượn tay chính quyền để g.i.ế.c người. Lúc đó, vì bảo vệ đồng đội, Lang Vương đã đấu s.ú.n.g với cảnh sát, nhưng người đồng đội kia vẫn không giữ được mạng. Bản thân hắn thì phải sống lưu vong suốt hai mươi năm qua.
Thù mới hận cũ chồng chất, hai mắt Lang Vương đỏ ngầu, hắn nghiến chặt răng.
Đúng lúc này, phía trước xuất hiện một ngã tư. Lang Vương đánh lái gấp, chiếc xe chao đảo suýt lật. Hắn than: "Chết tiệt, gầm xe chắc chắn đã bị hư, chân phanh mất tác dụng rồi!"
Phía sau, chiếc xe tải vẫn bám riết không buông. Lúc này mà chạy chậm lại còn nguy hiểm hơn, tôi quan sát xung quanh, rồi chỉ về một hướng: "Chỗ kia có công trình đang thi công, đống cát có thể giúp chúng ta giảm tốc độ. Chờ xe chậm lại, chúng ta sẽ nhảy xuống."
“May mà mày nghĩ ra cách này.” Lang Vương gật đầu, đánh lái về phía công trường. Chiếc xe tải phía sau vẫn bám theo sát nút.
Công trường hôm đó không làm việc. Người bảo vệ nhìn thấy xe xông vào thì đứng giữa đường lớn tiếng quát tháo ngăn cản. Lang Vương rút s.ú.n.g ra b.ắ.n chỉ thiên, người bảo vệ hoảng sợ vọt ngay vào phòng trực.
Chiếc xe tông sầm vào lan can, rồi húc tiếp vào đống gạch đổ, đ.â.m thẳng vào đống cát. Cuối cùng, nó dừng lại ở đống cát thứ hai. Cả ba chúng tôi vội vàng nhảy xuống.
Phía sau, Bá Hổ vẫn lái chiếc xe tải điên cuồng lao tới. Lang Vương b.ắ.n mấy phát về phía đó, rồi hô lớn: "Vào trong tòa nhà đang xây dựng dở dang!"
Chúng tôi chạy vào một tòa nhà vừa cất nóc xong. Sau lưng, tiếng va chạm dữ dội vang lên, không biết chiếc xe tải đã tông trúng cái gì mà cả mặt đất dưới chân chúng tôi rung chuyển. Khi chúng tôi vừa chạy đến cầu thang thì phía sau, đạn bay vèo vèo tới tấp. Chúng tôi vội cúi rạp người, Lang Vương đứng ở cầu thang b.ắ.n trả, dùng sức vẫy tay: "Đi lên, nhanh lên! Tôi sẽ cầm chân hắn."
Tiếng s.ú.n.g phía sau chói tai nhức óc. Tôi và Tống Tinh Thần chạy lên tầng 3. Cả tầng lầu trống hoác, chỉ có ít vật liệu xây dựng có thể dùng làm nơi ẩn nấp. Lúc này, tiếng s.ú.n.g ngừng hẳn. Lang Vương chạy thật nhanh tới, hắn đã gỡ mũ trùm đầu ra, trên trán có vết xước, chắc là bị gạch vụn văng trúng.
Lang Vương dựa vào tường, mắng: "Mẹ kiếp, thằng cha này điên thật rồi!"
Tống Tinh Thần đặt tay vào chuôi đao, nói: "Để tôi ra gặp hắn."
Lang Vương vội nói: "Đừng, tài b.ắ.n s.ú.n.g của hắn xuất thần lắm, chỉ cần một phát là b.ắ.n nát sọ mày đấy. Lần trước giao đấu với hắn, mày có thấy điều gì lạ không?"
Tống Tinh Thần nhớ lại, đáp: "Thân thủ của hắn không cao lắm, nhưng hắn ta dường như không biết đau đớn."
Lang Vương chỉ vào đầu mình: "Hồi còn làm lính đặc nhiệm, hắn bị mảnh l.ự.u đ.ạ.n găm vào đầu, từ đó mất hết cảm giác đau đớn."
Tôi thở dài: "Vậy e là 'Minh Vương Chi Đồng' cũng vô dụng với hắn."