Nghe tôi nói xong, Đội trưởng Đường đứng hình mất vài giây, rồi mới thốt lên: "Quá lợi hại! Không hổ là Tống thần thám, quả nhiên tài phá án không ai sánh bằng, chỉ qua hai t.h.i t.h.ể mà đã tìm ra được chừng ấy manh mối."
Tiểu Đào khẽ thở dài: "Em còn tưởng đã theo kịp suy nghĩ của anh, hóa ra vẫn còn cách một đoạn đường dài."
Tôi khẽ cười, quay sang hỏi Đội trưởng Đường: "Giang Lăng có bao nhiêu trường trung học?"
"À ừm, có hơn một trăm trường, còn chưa kể các thị trấn và huyện lị lân cận." Đội trưởng Đường đáp.
Xem ra manh mối vẫn còn khá mơ hồ, tôi nói: "Vậy thì chúng ta sẽ tiến hành điều tra song song. Một bên điều tra các quán ăn gần đây từng tổ chức họp lớp, bên còn lại tập trung vào các trường trung học. Hung thủ có khả năng cao là một giáo viên nam, có vẻ ngoài lịch thiệp nhưng tính cách hướng nội, lòng tự ái cực kỳ cao và sống độc thân."
Đội trưởng Đường gật đầu: "Được, tôi sẽ sắp xếp toàn bộ lực lượng cảnh sát đi điều tra."
Sau khi Đội trưởng Đường rời đi, Tiểu Đào đến vỗ vai tôi, nói: "Lại cho Sở cảnh sát Nam Giang được phen nở mày nở mặt rồi!"
Tôi cười nhạt nhẽo: "Mấy chuyện này có đáng gì đâu. Dựa theo chu kỳ hoạt động của hung thủ, một t.h.i t.h.ể nữa sẽ xuất hiện vào ba ngày tới, đúng vào cuối tuần."
Băng Tâm nói: "Chúng ta phân tích tiếp đi, tại sao hung thủ lại phải xâm hại thi thể?"
Tôi nói: "Nạn nhân này có thể là đối tượng thầm thương trộm nhớ của hung thủ từ thời trung học. Vì một lý do nào đó, hắn buộc phải ra tay sát hại cô ấy, nhưng lại có một tình cảm quyến luyến khó dứt."
"Không thể không giết, nhất định có ẩn tình gì đó." Tiểu Đào cau mày.
"Hung thủ liệu có phải một giáo viên ngữ văn không? Hắn có thể nghĩ ra loại phương pháp g.i.ế.c người đầy chất thơ và ý nghĩa này, không thể là giáo viên các môn Tự nhiên chứ?" Băng Tâm nói.
Tôi nói: "Cũng chưa chắc. Từ lúc g.i.ế.c người đến khi vứt xác là 3 ngày. Với sự cẩn thận của hung thủ, hắn sẽ không dễ dàng để lộ nghề nghiệp của mình như vậy. Tôi nghĩ cái này có liên quan đến động cơ sát hại nạn nhân."
Thơ cổ cùng với việc sát hại các nạn nhân rốt cuộc có mối liên hệ gì? Tôi tạm thời vẫn chưa có manh mối nào. Dù nghe có vẻ tiêu cực, nhưng e rằng chúng ta phải chờ t.h.i t.h.ể thứ tư xuất hiện mới có thể tìm ra thêm manh mối.
Khám nghiệm tử thi xong, trời cũng đã tối muộn. Băng Tâm vừa ra đến cửa đã kêu đói bụng ầm ĩ. Tiểu Đào nói: " Tôi đã đặt sẵn một quán rồi, đi thôi, tôi mời mọi người một bữa thịnh soạn. Hiếm khi có dịp đến Giang Lăng, nhất định không thể bỏ qua những món ngon nơi đây."
Băng Tâm hào hứng nói: "Chị Tiểu Đào, chị chu đáo quá!"
Chúng tôi tới quán ăn, thưởng thức một bữa đặc sản ngon lành của Giang Lăng. Cảnh đêm ở thành phố này thật đẹp, Tiểu Đào và Băng Tâm đã quên bẵng vụ án, ăn cơm xong rủ rê nhau đi spa thư giãn.
Đương nhiên, ba người đàn ông chúng tôi không thể đi cùng. Tôi muốn tìm chỗ nào thả lỏng một chút. Bàn bạc qua lại một hồi, chúng tôi quyết định tìm phòng xông hơi, tắm rửa thư giãn một chút.
Hơn mười giờ tối chúng tôi về khách sạn nghỉ ngơi. Một đêm bình yên trôi đi. Sáng hôm sau, mọi người ăn sáng ở khu buffet của khách sạn. Tiểu Đào hỏi hôm nay có dự định gì. Tôi nói: "Mặc dù chuyến đi này mục đích chính là để lánh mặt cô ruột, nhưng công việc chính vẫn phải ưu tiên. Chúng ta sẽ đến chỗ ở của nghi phạm kiểm tra một chút."
Nghi phạm mà tôi đang nhắc đến chính là ông chủ tiệm may mà Đội trưởng Đường từng đề cập lần trước. Theo suy đoán của tôi thì người này không phải là hung thủ mà chỉ có liên quan đến vụ án mà thôi.
Hoàng Tiểu Đào mỉm cười nói: "Em cũng có ý đó. Nhân tiện ghé Đại Minh Tự tham quan một thể."
"Tốt quá." Băng Tâm lập tức tán thành.
Ông chủ đó tên là Kha Văn Viễn, mở tiệm ở gần Đại Minh Tự. Phía trước là cửa hàng, phía sau là xưởng may, thuê vài thợ chuyên chế tác Hán phục, cũng khá có tiếng trong khu vực này.
Hiện tại Kha Văn Viễn đang mất tích, nhưng theo người xung quanh phản ánh, người này vô cùng sùng bái trang phục cổ truyền. Bản thân anh ta hàng ngày cũng thích mặc, còn học theo người xưa búi tóc, thường bị nhầm lẫn là một đạo sĩ.
Nhân phẩm của người này cũng không đến nỗi tệ. Thái độ phục vụ lại cực kỳ chu đáo. Những khách hàng yêu thích Hán phục sẽ được giảm giá, còn từng tài trợ năm mươi bộ trang phục cho một đoàn nhạc cổ trang.
Chúng tôi lái xe tới Đại Minh Tự. Đây là một thắng cảnh nổi tiếng của Giang Lăng. Mặc dù giờ không phải là mùa du lịch, nhưng vẫn có khá nhiều du khách đến tham quan, trong đó còn có những cô gái Nam Giang dịu dàng, duyên dáng...
Khi đang mải ngắm một cô gái xinh đẹp, tôi bị Tiểu Đào bắt gặp, véo tai tôi, cười khẩy nói: "Anh có muốn qua đó làm quen không?"
Tôi vội vàng phân bua: "Anh chỉ là đang nhìn trang phục của người ta thôi mà. Em mặc chắc chắn đẹp hơn cô ấy cả vạn lần."
Tiểu Đào mỉm cười nói: "Xem cái miệng dẻo quẹo của cậu này. Thôi được, lần này chị bỏ qua cho đấy!"
Băng Tâm nói: "Em thấy có mấy cô gái mặc Hán phục, thì ra Hán phục lại thướt tha đến thế. Sau khi kết thúc vụ án này, em nhất định phải sắm ngay một bộ về mặc mới được."
Tiểu Đào nói: "Ừ, cậu cũng ủng hộ mình. Loại trang phục này hợp nhất với những người có dáng người mảnh khảnh."
Băng Tâm phụng phịu bĩu môi: "Quá đáng!"
Chúng tôi đi trên đường, không ít người phải ngoái lại nhìn. Đặc biệt là Tống Tinh Thần; mấy cô gái nhìn thấy anh ta liền rối rít gọi to tên ngôi sao Trương Nghệ Hưng, lấy điện thoại ra chụp ảnh. Bản thân anh ta thì vẫn thờ ơ, có lẽ đã thành quen rồi.
Chúng tôi tới tiệm Hán phục. Cửa hàng đã đóng, cảnh sát cân nhắc đây là khu du lịch nên không dán niêm phong. Dùng công cụ mở khóa trước mặt đông người thì không hay lắm, Tiểu Đào liền tìm chủ nhà tới mở cửa.
Trong phòng treo đầy Hán phục. Tiểu Đào nói: "Em có nhớ một bản tin mấy năm trước không? Lúc đó, trong nước đang hạn chế 'Nhật hóa', có mấy cô gái mặc Hán phục ra phố bị một đám thanh niên quá khích vây lại, bắt họ cởi bỏ quần áo."
Băng Tâm bình luận: "Những kẻ yêu nước mù quáng đúng là vừa ngu đần vừa khốn nạn, mượn danh nghĩa yêu nước để phá hoại. Có điều mấy năm gần đây đã khá hơn một chút, ngày càng nhiều cô gái coi Hán phục là quần áo mặc thường xuyên. Còn cái gọi là sườn xám thì đều do người Mãn truyền lại."
Tôi cười: "Đừng phủ định hoàn toàn như vậy. Văn hóa Trung Hoa là sự tổng hòa của tất cả, sườn xám có thể mặc, Hán phục cũng có thể mặc. Thử nghĩ thời Thịnh Đường xem, các cô gái vừa có thể mặc Hồ phục, vừa có thể diện nam trang; việc khoe vòng một táo bạo như vậy là điều chưa từng có trong lịch sử, quá cởi mở. Trên đường có người Trung Quốc, người Nhật, người châu Phi... Chỉ có đất nước cường thịnh mới có thể dung nạp tất cả các nền văn minh. Hiện nay, Trung Quốc đã phát triển hơn gấp nhiều lần so với 20 năm trước, ngày càng có nhiều người nước ngoài ghé thăm, đây chính là minh chứng rõ ràng nhất."
Hoàng Tiểu Đào gật đầu: "Tống Dương nói rất có lý, nhưng sao lúc nhắc đến chuyện 'khoe vòng một', hai mắt anh lại sáng rực lên thế?"
Tôi hoảng hốt: "Có thật sao? Anh lúc nào cũng khách quan mà."
"Còn cãi!" Tiểu Đào cười.
Băng Tâm bĩu môi phụng phịu: "Tại sao đàn ông ai cũng thích n.g.ự.c to? Hồi bé uống sữa chưa đủ hay sao?"
Sau khi tán gẫu xong, chúng tôi bắt đầu điều tra căn nhà này. Tôi lấy ảnh so sánh với vật thật, từ đường may, hoa văn cho đến từng chi tiết nhỏ. Bộ Hán phục trên người nạn nhân đúng là xuất phát từ đây, điểm này Đội trưởng Đường đã xác nhận.
Trên tường treo giấy phép kinh doanh, có ảnh của Kha Văn Viễn. Tôi gỡ xuống nhìn, gương mặt này khác xa với hình dung hung thủ trong tưởng tượng của tôi.
Tôi hỏi: "Kha Văn Viễn sinh năm nào?"
Tiểu Đào đáp: "Theo hồ sơ cá nhân, anh ta năm nay 30 tuổi, chưa lập gia đình."
Phía sau cửa hàng là xưởng may, trên máy vẫn còn quần áo đang may dở. Thực ra, những gì cần điều tra thì Đội trưởng Đường đã làm rồi. Chúng tôi mà lại đi hỏi nhân viên trong xưởng thì vừa mất thời gian, vừa không cần thiết.
Chúng tôi vào phòng ngủ của Kha Văn Viễn. Bên trong vô cùng bừa bộn, trên giá sách chất đầy những cuốn liên quan tới quần áo cổ xưa, có thể thấy anh ta đã dồn không ít tâm sức vào việc làm ăn.
Có rất nhiều búp bê mặc Hán phục trong tủ kính. Tôi nhìn chằm chằm vào đó, cứ cảm thấy có gì đó không ổn!