Tiểu Đào và Băng Tâm nhìn tôi cười khúc khích, việc trùng hợp đến mức này khiến tôi chẳng biết nói gì, đành xua tay: "Đi thôi, nhìn chút xem ai vì anh mà chết."
Thật may là thực tế không có án mạng nào xảy ra, chỉ là hai người đàn ông đang cãi vã. Một bên là gã xăm trổ kín tay trông như dân xã hội đen, một bên là người đàn ông đeo kính trông có vẻ trí thức. Gã xã hội đen vừa giơ nắm đấm, người đeo kính đã nhanh chóng kéo tay đối phương đặt lên cổ áo mình, rồi hét lên: "Giết người rồi!"
Mặc dù chúng tôi không phải cảnh sát địa phương, nhưng cũng không thể vờ như không thấy. Tiểu Đào rút thẻ ngành ra, không nói một lời. Gã xã hội đen lập tức thay đổi thái độ quay ngoắt 180 độ, cười hềnh hệch nói: "Ai da, thì ra là chị cảnh sát. Cô thử phân xử giúp xem, tôi gọi một đĩa thỏ xào lăn, cái gã đó... à không, vị khách này lại bưng mất, nói là anh ta gọi trước tôi, hại tôi phải chờ đến 20 phút. Cô nghĩ tôi có bực mình không chứ?"
Người đàn ông đeo kính cũng khá cứng đầu, bắt đầu cãi vã, khẳng định đĩa thỏ xào là do mình gọi trước.
Cả hai cãi nhau đến nhức cả đầu. Tiểu Đào chẳng có tâm trạng để ý mấy chuyện vặt này, cô phất tay: "Thôi được rồi, đi đi. Có cái gì to tát đâu, ai ăn người đó trả tiền."
Gã xã hội đen đành ngậm ngùi chấp nhận xui xẻo, rồi bỏ đi trước. Chúng tôi định quay lại tiếp tục bữa ăn thì người đàn ông đeo kính đột nhiên vỗ vai tôi, mặt mày hớn hở chỉ vào tôi nói: "Chiều nay tôi có gặp anh."
Tôi và Tiểu Đào ngơ ngác nhìn nhau. Cả chiều nay chúng tôi đều ở phân cục, người này là ai chứ?
Anh ta thậm chí còn nói được cả tên tôi và Tiểu Đào ra, biểu hiện rất tôn kính với tôi, muốn hỏi thăm về chuyện phá án. Việc này khiến đầu óc tôi càng thêm mơ hồ, tôi trực tiếp hỏi: "Anh là ai?"
"À, ngại quá. Gặp Tống thần thám mà kích động đến quên chưa tự giới thiệu." Vừa nói, người đàn ông đeo kính vừa lấy ra một tấm danh thiếp, trên đó viết: "Nhà biên kịch nổi tiếng Ngô Dương". Tôi theo bản năng gãi đầu, nổi tiếng? Sao tôi chưa từng nghe tên bao giờ.
Băng Tâm không biết từ lúc nào đã đến gần, cô bé nói: "Chẳng phải anh ta là người mà cục trưởng nói sẽ đến đây để lấy tư liệu sao?"
"À, là anh ta!" Tiểu Đào bỗng sực nhớ ra.
Ngô Dương chắp tay hành lễ, cười tít mắt nói: " Đúng thế, đúng thế, tôi đến đây là để thu thập tài liệu về vụ án g.i.ế.c người hàng loạt 20 năm trước. Ai chà, thật là may mắn ba đời của Ngô này khi tình cờ gặp được những huyền thoại của ngành cảnh sát như các vị. Vậy nhé, tối nay tôi xin mời mọi người một bữa cơm."
Tôi khách sáo từ chối. Với tôi, biên kịch và phóng viên chẳng khác gì nhau, đều là những cái loa phóng thanh cỡ lớn. Thế nên, tôi ra hiệu cho Tống Tinh Thần, Tiểu Đào và Vương Nguyên Thạch, bảo mọi người nhanh chóng rút lui. Băng Tâm còn tự giác hơn cả, đã chạy đi tìm chủ quán ban nãy, gói gém toàn bộ đồ ăn lại.
Nhưng không ngờ, Ngô Dương còn nhanh tay hơn cả chúng tôi. Đến lúc tính tiền, ông chủ nói: "Vị tiên sinh ban nãy đã thanh toán hết rồi ạ."
Quay đầu nhìn lại, Ngô Dương đang ôm quyền mỉm cười với chúng tôi, khi cười, chiếc răng khảm bạch kim của anh ta lại lóe sáng. Ngoài ra, ngồi cùng bàn với anh ta còn có một người đàn ông béo đeo kính, có lẽ là vị đạo diễn đi cùng.
Tiểu Đào lườm một cái rồi nói: "Thôi rồi, chắc chắn là bị lừa! Mọi người chú ý, tuyệt đối không được để lộ khách sạn và số phòng của chúng ta. Nhất là..."
Vương Nguyên Thạch tiếp lời: "Biết rồi, tối nay tôi sẽ không ra ngoài uống rượu đâu!" Nói xong, anh ta vặn nút chai và nhấp một ngụm.
Về đến khách sạn, mấy người chúng tôi ai cũng thấy khá nhàm chán. Tống Tinh Thần có thể ngồi trầm tư một mình cả ngày, Vương Nguyên Thạch thì chỉ cần một chai rượu là đủ, Tiểu Đào lại thích đắp mặt nạ, nằm ườn ra giường. Còn tôi thì đọc sách, rồi đi đi lại lại suy nghĩ. Duy chỉ có Băng Tâm là giống người bình thường nhất, lướt điện thoại, nghe nhạc.
Tôi, Băng Tâm và Tiểu Đào đang tán gẫu trong phòng thì có tiếng gõ cửa. Một giọng nói mà chúng tôi không muốn nghe nhất vang lên: "Thần thám Tống, Đội trưởng Hoàng, làm phiền rồi, tôi là biên kịch Ngô, còn có đạo diễn Trương đây ạ!"
Hoàng Tiểu Đào bật người dậy, vẻ mặt rất bối rối, dùng khẩu hình miệng hỏi ai đã làm lộ thông tin.
Tôi nhỏ giọng nói: "Cả cái huyện này cùng lắm chỉ có ba bốn cái khách sạn tươm tất. Hắn hỏi thăm một chút là ra ngay. Dù gì cũng là biên kịch, khả năng thu thập thông tin chắc chắn phải hơn người thường rồi."
Tiểu Đào khổ sở đ.ấ.m đầu: "Chắc chắn hắn ta đến để hỏi về vụ án, phiền phức c.h.ế.t đi được!"
Bên ngoài, Ngô Dương vẫn tiếp tục gọi. Không thể giả vờ như không có ai, tôi đành nhẫn nại mở cửa. Khuôn mặt béo tròn của Ngô Dương hiện ra, phía sau là người đàn ông tự xưng đạo diễn Trương, với vẻ mặt lạnh tanh. Hắn nhìn chúng tôi, gật đầu một cái. Đôi kính đen trên mặt cứ như một bộ phận cơ thể của hắn vậy, chẳng bao giờ thấy gỡ xuống.
"Ai da, Thần thám Tống, đang nghỉ ngơi à? Sao không xem TV? Đài truyền hình Bắc Kinh đang chiếu một bộ phim về chiến tranh Dân quốc của tôi đấy!"
Hoàng Tiểu Đào không khách sáo chút nào, nói: "Băng Tâm, bật TV đi, mở to âm lượng một chút."
Ngô Dương lại cười: "Đừng đừng, Đội trưởng Hoàng thật là vui tính quá. Chúng tôi đến đây là muốn thăm hỏi mọi người, tiện thể thỉnh giáo vài vấn đề."
Tôi thở dài: "Thỉnh giáo thì tôi không dám nhận, có việc gì cứ hỏi thẳng."
Tiểu Đào bổ sung: "Tối đa là ba mươi phút thôi nhé!"
Ngô Dương xoa xoa hai tay vào nhau, trông cứ như chân trước của con ruồi. Đạo diễn Trương bên cạnh vẫn im lặng, rất 'tự nhiên' ngồi xuống sofa và bắt đầu hút thuốc. Tôi tự hỏi, người làm nghệ thuật mà lại có tính cách như vậy sao?
Quả nhiên, Ngô Dương đến là để lấy tài liệu. Mặc dù hắn đã xem hồ sơ của vụ án 20 năm trước, nhưng có rất nhiều chi tiết mà ngay cả cảnh sát cũng không biết. Cục trưởng thì bận bịu, không có thời gian tiếp hắn, cho nên hắn vừa viết kịch bản vừa tranh thủ hỏi han.
Thực lòng mà nói, tính chuyên nghiệp của Ngô Dương rất đáng khen ngợi. So với những biên kịch nhắm mắt "chế bừa", hắn ta hơn hẳn gấp cả chục lần. Tôi đành nhẫn nại trò chuyện với hắn.
Ngô Dương bỗng hỏi: "Nghe nói năm đó có một cảnh sát bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, nhưng lại không nhận được một xu lương hưu nào, phải rơi vào cảnh khốn khó. Chuyện này là sao vậy?"
"Cái gì?" Tôi nhất thời giật mình.
Ngô Dương thấp giọng nói: " Tôi nghe loáng thoáng đâu đó, hình như là bị bộ phận liên quan nào đó giữ lại rồi?"
Băng Tâm không nhịn được, nói: "Đại biên kịch, làm ơn khi nói chuyện ông suy nghĩ một chút. Giữ lại tiền thương tật và lương hưu của lính là tội hình sự đấy. Số tiền cũng không lớn, ai mà dám làm chuyện này chứ?"
Ngô Dương tự biết mình đã nói hớ. Tôi hỏi tên của cảnh sát kia, hóa ra là Nhiếp Á Long, đúng là một trong những cảnh sát đã tham gia phá án. Nhưng trong hồ sơ lại không hề nhắc đến chuyện ông ấy bị thương. Chuyện này e là còn phải tìm hiểu sâu hơn.
Ngô Dương lại hỏi: "Thần thám Tống, tôi có một chuyện vẫn chưa nghĩ ra được, tại sao khi đó họ lại đột ngột thả nghi phạm? Trong vụ này có ẩn tình gì không?"
Tôi nói: "Anh đừng cái gì cũng nghĩ là có ẩn tình cả, làm gì có chuyện đó..."
Tôi chợt sững sờ. Tôi nhớ rõ hồ sơ ở cục không hề nhắc đến việc nghi phạm được thả, mà trên tay tôi mới chính là phiên bản chi tiết nhất. Đồng tử tôi chợt co lại, nhìn thẳng vào mắt Ngô Dương, hỏi: "Làm sao anh biết lúc đó có nghi phạm?"
Ngô Dương ấp úng thừa nhận: "Là do vị cảnh sát bị thương kia nói, tôi đã đến thăm ông ấy."
"Ông ấy nói gì? Có nói tên nghi phạm là ai không?" Tôi trở nên kích động.
"Họ Tống, tên là Triệu Lân hay Triệu Lâm gì đó, tôi chỉ nhớ mang máng vậy thôi."
"Cái gì?" Tôi đứng phắt dậy.