Âm Phủ Thần Thám

Chương 537

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Chúng tôi đến địa chỉ trên tờ fax. Vừa đến cổng tiểu khu, điện thoại của tôi đổ chuông, hóa ra là Lão Yêu gọi đến. Vừa ấn nút nghe, giọng vịt đực của hắn đã vang lên: "Mẹ nó, cậu thấy điện thoại cũng không biết trả lời một tiếng, hại tôi lo lắng. Bắt được người chưa?"

Tôi đáp: " Tôi quên mất, rất xin lỗi. Hiện giờ tôi đang lên nhà hắn đây."

Lão Yêu gấp gáp nói: " Tôi cũng không vòng vo nữa, tôi vẫn luôn theo dõi hắn ta. Hắn vừa gửi một bức di thư qua email, tốt nhất cậu nên nhanh chân lên một chút!"

Tôi giật mình hô: "Mau lên! Hắn định tự sát!"

Tống Tinh Thần vọt nhanh lên trên lầu, tôi và những người khác theo sát phía sau. Có tiếng đạp cửa vang lên, sau đó tôi cũng lao vào phòng. Căn phòng sáng trưng, không khí đầy hơi ẩm, không biết từ đâu mà nước ngập lênh láng sàn gỗ.

Tôi vọt vào nhà vệ sinh, Tống Tinh Thần cũng đang ở đó. Chỉ thấy Đường Tử Tân mặc quần áo ngồi trong bồn tắm, nước đã biến thành màu đỏ thẫm.

Tôi không suy nghĩ nhiều, vội vàng túm tay hắn kéo ra ngoài. Quả nhiên, hắn đã c.ắ.t c.ổ tay. Nhưng cách hắn cắt thật sự quá tàn độc, vết cắt thẳng đứng khiến cho việc cầm m.á.u trở nên vô vọng. Vì mất m.á.u quá nhiều, da thịt hắn đã tái nhợt như tờ giấy.

Đột nhiên hắn mở mắt ra, có vẻ là hồi quang phản chiếu, cười khẩy: " Tôi cũng biết các người sẽ đến, nhưng quá muộn rồi. Chỉ cần tôi c.h.ế.t thì sẽ vĩnh viễn là một huyền thoại."

"Anh đừng mơ tưởng! Anh phải sống để chịu hình phạt của pháp luật!"

Tôi bảo Tiểu Đào mau gọi 115 (xe cứu thương), sau đó cởi áo khoác, xé một đoạn vải buộc chặt mạch m.á.u hắn. Giờ cầm m.á.u đã không còn ý nghĩa lớn, tôi ra sức vỗ vào mặt ngăn không cho hắn ngủ.

Tống Tinh Thần móc ra một viên Tô Hợp Hương Hoàn. Loại thuốc này mặc dù không thể cứu mạng, nhưng thành phần có chứa mấy chất nâng cao tinh thần.

Tôi gật đầu một cái, Tống Tinh Thần vo nát viên thuốc thành bột. Tôi bóp miệng Đường Tử Tân ra, rót vào miệng hắn.

Tống Tinh Thần thở dài: "Tình hình xem ra không chống đỡ nổi đến khi xe cứu thương tới rồi."

Tống Khiết nói: "Có cần phải xả hết nước bồn tắm không? Hắn ngâm trong nước như vậy thật khó chịu."

Tôi lắc đầu: "Không thể xả. Nước có thể đỡ một phần trọng lượng cơ thể, giúp cho m.á.u của hắn miễn cưỡng giữ được tuần hoàn, nhưng..."

"Sao vậy?"

Tôi nhìn đồng hồ, ước lượng: "Máu trong cơ thể hắn không còn nhiều lắm, e rằng chưa đến 2/3."

Đột nhiên mắt Tống Tinh Thần sáng lên: "Để tôi phong bế kinh mạch tứ chi của hắn."

Tôi suy nghĩ một lát, nói: "Được."

Tống Tinh Thần thò tay vào trong nước điểm huyệt đạo của hắn. Như vậy tương đương với việc chặn sự tuần hoàn ở tứ chi, ưu tiên bảo vệ nội tạng. Việc làm này vừa có lợi vừa có hại: Lợi đương nhiên là giữ được mạng cho hắn, còn hại thì tứ chi rất có khả năng sẽ bị hoại tử.

Có điều chỉ cần hắn còn một hơi thở là đủ. Vất vả lắm mới truy ra hắn, tuyệt đối không thể để hắn chết.

Trước khi xe cứu thương tới, ai trong chúng tôi cũng lo lắng đề phòng, cho đến khi nhân viên y tế khiêng hắn lên xe, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tôi vẫn không yên tâm, nói: "Để tôi đi cùng, tôi không muốn thấy việc cấp cứu vô hiệu!"

Tiểu Đào cười nói: "Anh quan tâm hắn còn hơn cả quan tâm em đấy."

Tôi ngại ngùng cười trừ. Thật lòng tôi hy vọng hắn không chết, tôi muốn hắn phải khai ra tất cả trắng đen, để rửa sạch nỗi oan cho Mã Tam Hữu, Mã Xảo Quân và cả ông nội tôi nữa.

Sau khi xe cứu thương đi khỏi, Tống Khiết lo lắng cho mẹ mình. Tôi bảo Tinh Thần đưa con bé về trước, ba người chúng tôi ở lại lục soát căn phòng.

Thoạt đầu khi bước vào căn phòng này, người ta sẽ cảm thấy đây là nơi ở của một người có gu thẩm mỹ rất thú vị. Ngôi nhà được trang trí hài hòa, trên tường treo mấy bức tranh nghệ thuật trừu tượng, trên giá bày các đồ thủ công mỹ nghệ mua về từ những chuyến du lịch, ngoài ra còn có một bức ảnh nghệ thuật của chính hắn.

Nhìn người đàn ông phong độ, lịch thiệp trong ảnh, ai có thể ngờ kẻ đó đã g.i.ế.c mười mạng người, ung dung ngoài vòng pháp luật suốt hai mươi năm trời? Nhưng sự thật thì thường vẫn vậy, kẻ càng đại ác càng hiểu rõ quy phạm pháp luật, khéo léo ngụy trang bản thân thành người bình thường.

Đến lúc này tôi mới chợt nhớ ra chiếc điện thoại, lấy ra xem những gì Lão Yêu vừa tra được. Trên Weibo, Đường Tử Tân đã đăng: "Hai mươi năm chìm nổi như một giấc mộng phù du. Đêm nay, tất cả màn kịch cuối cùng cũng khép lại. Dù sống chịu nhục hay c.h.ế.t vinh quang, tôi cũng đã sống một đời oanh liệt, hái được đóa hồng đẹp nhất, chẳng hối tiếc điều gì!"

Hoàng Tiểu Đào đọc xong cực kỳ phẫn nộ, mắng: " Đúng là cặn bã trong đám cặn bã, nói hái đóa hồng đẹp nhất trong đời mà không biết xấu hổ, thật ghê tởm!"

Tôn Băng Tâm cũng thở dài cảm thán: "Tại sao phụ nữ luôn là người chịu tổn thương, thế giới này thật không công bằng."

Tôi nói: " Đúng vậy, việc chúng ta có thể làm chỉ là sửa chữa những bất công trên thế giới. Mặc dù khoảng cách đến thế giới hoàn mỹ còn rất xa, nhưng mỗi khi giải quyết một vụ án, chúng ta lại tiến thêm được một bước nhỏ."

Tôi vẫn có một chuyện không thể lý giải, tại sao hắn lại dự đoán được mình sẽ bị bắt, và chọn cách tự sát. Sau đó, cảnh sát phát hiện trước khi tự sát, hắn có gọi cho một số điện thoại nước ngoài, nói chuyện với nhau hai mươi phút. Dù không rõ nội dung cuộc nói chuyện là gì, nhưng hắn đã lên tiếng phủ nhận mọi việc.

Không tra được bất cứ thông tin gì về dãy số đó, giống như nó không hề tồn tại. Tôi chỉ có thể suy đoán, hẳn là Đường Tử Tân cảm thấy có động tĩnh bất thường, nên cầu cứu Hoàng Tuyền. Nhưng lần này, đối phương đã bỏ mặc anh ta!

Năm xưa Hoàng Tuyền giúp hắn là nhằm đối phó ông nội của tôi và Đao Thần. Thời thế đã thay đổi, hôm nay ông nội tôi không còn đây, hắn cũng mất đi giá trị lợi dụng. Tổ chức sẽ không làm những phi vụ làm ăn thua lỗ này.

Chúng tôi tiếp tục lục soát, cuộc sống riêng của hắn gần như bình thường, cho đến khi Băng Tâm phát hiện chiếc gậy ba toong của hắn trong ngăn kéo.

Tôi cầm lên thấy nó nặng một cách bất thường, dùng ngón tay gõ gõ, bên trong có vẻ rỗng ruột. Khi vặn một đầu, chiếc gậy ba toong liền mở ra, bên trong rơi ra một cây gậy, một đoạn dây nylon, một con d.a.o găm, cùng với râu giả, thuốc nhuộm tóc, một chai thuốc phun sương và một viên thuốc.

Chúng tôi kinh ngạc trố mắt nhìn nhau. Tất cả công cụ gây án hắn lại luôn mang theo bên mình, xuất hiện trước mặt chúng tôi mấy lần. Thật táo tợn! Hắn ta có thể gây án bất cứ lúc nào mà không ai hay biết.

Chúng tôi nói tin này cho cảnh sát mập, anh ta vô cùng kinh ngạc: "Chẳng phải đã bắt được hung thủ sao? Giờ lại lòi ra một kẻ khác."

Tôi biết anh ta vẫn chưa chịu buông tha ý nghĩ hung thủ là Mã Xảo Quân, liền nói: "Chờ tới lúc thẩm vấn Đường Tử Tân, anh có thể đứng cạnh xem toàn bộ, sau đó tự mình phán đoán xem ai mới là kẻ thủ ác thực sự."

Khoảng 5 giờ sáng, ánh nắng ban mai đánh thức thị trấn nhỏ yên bình. Nghi phạm Đường Tử Tân đã qua cơn nguy kịch, một cuộc thẩm vấn nghiêm túc đang chờ đợi anh ta!

Âm Phủ Thần Thám

Chương 537