Tôi định đưa tay giật mặt nạ, Đao Thần đột nhiên lên tiếng: “Tống Dương, bây giờ chưa phải là lúc. Vì sự an toàn của anh, có một số chuyện anh chưa biết thì tốt hơn!”
Tôi biết hắn sẽ giở thủ đoạn, liền vung tay chớp nhoáng túm lấy mặt nạ. Tay áo hắn phất một cái đã thu sạch những tấm thẻ trên bàn. Ngay lúc đó, một làn khói trắng bỗng bốc lên xung quanh. Tôi ôm miệng ho sặc sụa, vất vả xua đi đám khói, thì Đao Thần đã biến mất tăm.
Tôi không khỏi ảo não, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang. Tôi bước ra ngoài nhìn, thì ra là cảnh sát. Viên cảnh sát mập thấy trong phòng bốc khói, cau mày hỏi: “Tống cố vấn, cậu hút thuốc trong này à?”
Tôi hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
“Phát hiện mấy xác c.h.ế.t trên đường Hạ Hà.” Viên cảnh sát mập nói.
Tôi giật mình, cho rằng có án mạng mới, liền lập tức cùng Tiểu Đào và Băng Tâm theo viên cảnh sát mập tới hiện trường. Nhắc đến mới nhớ, hai mẹ con Tống Hạc Đình không thấy đâu, hỏi cũng không ai biết.
Hiện trường là một nhà kho cũ kỹ. Nơi đây giống như vừa xảy ra một cuộc đấu súng, xác c.h.ế.t khô cứng la liệt khắp nơi, chỗ nào cũng vương vãi máu. Nhìn màu sắc thi thể, hẳn là mới c.h.ế.t khoảng năm tiếng trước.
Tôi đi tới cạnh một cái xác nằm sấp, đưa tay ấn một cái, xương sống đã bị gãy. Lật xác lại, vén quần áo lên, tôi phát hiện trên bụng có một dấu tay đỏ tươi, hơn nữa hình như là của phụ nữ.
“Anh Tống Dương, nhìn cái này nè!”
Băng Tâm cũng phát hiện vết tích tương tự. Một nửa số t.h.i t.h.ể ở đây bị dùng chưởng đánh gãy xương sống, nửa còn lại bị vũ khí sắc bén cắt đứt cổ. Hung khí vô cùng sắc bén, nếu không tách vết thương ra thì khó mà phát hiện được.
Ngoài ra, toàn bộ t.h.i t.h.ể đều có hình xăm bò cạp quấn quanh một con d.a.o trên tay. Tôi chợt hiểu ra, đây là do Đao Thần và Tống Hạc Đình gây ra. Sau khi hai người mất tích, hóa ra đã chạy thẳng đến hang ổ của Độc Hạt bang, tàn sát toàn bộ băng nhóm xã hội đen này.
Tiểu Đào mở điện thoại của một tên rơi dưới đất, thấy một tin nhắn là chỉ thị của Hoàng Tuyền, sai Độc Hạt bang tối nay đánh đòn ‘hồi mã thương’ chúng tôi. Nhưng chúng không ngờ tới, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình đằng sau, Tống Hạc Đình đã kịp thời chặt đứt thế lực này của Hoàng Tuyền.
Tôi nhìn đám t.h.i t.h.ể la liệt khắp nơi, trố mắt hồi lâu. Sức chiến đấu của Tống Hạc Đình và Đao Thần cứ như gian lận game vậy. Đồng thời, tôi vô cùng bội phục sức phán đoán và sự quyết đoán của cô mình!
Tiểu Đào cũng nhận ra điều đó, nhỏ giọng hỏi tôi: “Có phải cô anh sợ chúng ta gặp phiền phức nên đã rời đi rồi không?”
Tôi gật đầu: “Chắc là vậy.”
Viên cảnh sát mập hỏi ý kiến tôi, tôi giả vờ hồ đồ, úp mở rằng vụ này có lẽ liên quan đến một tay sừng sỏ nào đó. Đám xã hội đen này ai nấy đều có tiền án, không ít kẻ còn dính líu đến g.i.ế.c người, nên viên cảnh sát mập cũng chẳng điều tra sâu. Chuyện lập án cũng không ai nhắc tới, vụ việc cứ thế chìm xuống.
Vụ án g.i.ế.c người ở Lương Xuyên được phá đã gây chấn động cả nước. Sau khi thông tin được công bố, rất nhiều phóng viên đổ xô đến phỏng vấn, thậm chí còn có công ty điện ảnh muốn chuyển thể thành phim. Tổ đặc án chúng tôi, vì không có công trạng gì, đã nhường hết vinh quang cho viên cảnh sát mập.
Trước khi rời Lương Xuyên, tôi và Tiểu Đào ghé thăm Cảnh sát Nhiếp, giấu nhẹm chuyện con trai ông đã chết. Có lẽ, bí mật này sẽ được giữ kín cho đến khi ông nhắm mắt xuôi tay. Biết hung thủ đã sa lưới, ông lão mừng đến phát điên, la lớn: "Mã Tam Hữu lần này chắc chắn không thoát được rồi!"
Tôi dở khóc dở cười giải thích cho ông rằng Mã Tam Hữu không phải là hung thủ, nhưng chưa đầy một phút sau, ông lại lặp lại: "Mã Tam Hữu lần này chịu không nổi rồi." Cuối cùng, tôi đành từ bỏ ý định giải thích rõ ràng.
Phần thưởng xứng đáng cho mọi nỗ lực là nhờ sự cố gắng của Tiểu Đào, Bộ Công an đã truy tặng danh hiệu liệt sĩ cho Cảnh sát Tiếu. Cảnh sát Nhiếp Á Long trở thành một tấm gương anh hùng điển hình, động viên toàn thể cảnh sát nhân dân học tập tinh thần của hai người, cả đời cống hiến cho sự nghiệp vĩ đại.
Rời khỏi Lương Xuyên, lòng tôi trĩu nặng bao suy nghĩ. Mọi ngọn nguồn đều bắt đầu từ Giang Bắc Tàn Đao, chúng đã gây họa cho cả gia đình Mã Tam Hữu, hai cảnh sát, ông nội tôi, và cả những nạn nhân sau này. Một kẻ được "tẩy trắng" tội danh mà lại khiến bao nhiêu người phải chịu bất hạnh. Tôi thực sự nhận ra Giang Bắc Tàn Đao đáng căm hận đến nhường nào, thầm thề với trời nhất định phải diệt tận gốc tổ chức này.
Tiểu Đào hỏi tôi: "Anh có nghĩ Mã Tam Hữu nghe được tin này sẽ trở về không?"
Tôi thở dài: "Nếu ông ấy còn sống, nhất định sẽ trở về tìm con trai, ít nhất cũng sẽ an hưởng những tháng ngày cuối đời bình yên ở Lương Xuyên."
Hôm sau, chúng tôi về đến Nam Giang. Vốn định về nhà sẽ nghỉ ngơi một chút, ai ngờ đã đi khá lâu, giờ phải xử lý cả đống công việc tồn đọng. Tiểu Đào, Vương Thúc, Băng Tâm thì không phải nói, còn tôi cũng chẳng giúp được gì nhiều cho cửa hàng.
Vương Đại Lý vừa nhìn thấy tôi liền ôm chầm lấy, kích động đến suýt khóc, nói nhớ tôi c.h.ế.t đi được. Dạo này tôi không ở nhà, Lạc Ưu Ưu thì đi học, một mình hắn chẳng ai để ý. Mỗi ngày chỉ ngủ có năm tiếng, có lần đi ra ngoài mà té xỉu, may mà người đi đường tốt bụng gọi giúp 115. Đến viện khám, hóa ra là suy nhược cơ thể, đường huyết quá thấp, truyền hai chai gluco mới tỉnh lại.
Lòng tôi rất áy náy, bảo hắn nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày, để tôi xử lý mọi chuyện trong cửa hàng cho.
Trong sự lơ đãng, cảm giác ngày xưa lại ùa về. Chuyện xảy ra ở Lương Xuyên cứ như đã qua mấy đời. Ngồi nhìn cảnh đường phố qua khung cửa sổ, tôi thầm nghĩ hòa bình thật tốt, nhất định mình phải bảo vệ sự bình an này.
Hàng ngày đóng cửa tiệm, tôi đều đi tìm Tiểu Đào ăn cơm, hoặc đi dạo, hưởng thụ thế giới riêng của hai người. Có khi nàng tan việc sớm thì đến tìm tôi, cả Băng Tâm cũng hay ghé qua.
Cuộc sống thường nhật kéo dài mấy tháng, rốt cuộc vào buổi sáng trung tuần tháng 11, một tin sét đánh ngang tai đã phá vỡ sự yên bình đó.
Hai vợ chồng công nhân vệ sinh trên đường Phúc Châu, khoảng 5 giờ sáng, phát hiện một người nằm giữa đường, mặc đồng phục giống họ. Cả hai cho rằng đó là đồng nghiệp bị ngất, nhưng kỳ lạ, đoạn đường này chỉ có hai vợ chồng họ phụ trách mà thôi.
Bọn họ đi tới đẩy một cái, phát hiện người nằm đó cứng đơ không nhúc nhích. Người chồng lật anh ta lên, là một thanh niên chừng 20 tuổi, mắt trợn trắng dã, miệng há to, mép có bọt máu, mặt tím tái, trong tay siết chặt chiếc chổi tre.
Hai vợ chồng sợ hãi, vội vàng báo cảnh sát. Từ các di vật trên người nạn nhân, phía cảnh sát xác nhận đây là một sinh viên đại học. Nguyên nhân cái c.h.ế.t nghi là bị ngộ độc.
Vụ án này không thuộc quyền điều tra của Tiểu Đào, vốn tôi cũng sẽ không nhúng tay. Nhưng thỉnh thoảng, Tiểu Đào có nhắc tới một chi tiết kỳ lạ trong vụ án. Trước khi chết, nạn nhân ra sức quét đường, khiến nửa con phố sạch bóng. Cũng chính bởi vậy mà độc tố trong người phát huy tác dụng nhanh chóng. Nếu không làm điều này có thể còn cấp cứu kịp, khiến người ta không khỏi đoán mò trước khi c.h.ế.t anh ta đã gặp chuyện gì?
Tôi lập tức đánh hơi được sự bất thường trong vụ án, cảm thấy hứng thú. Nhưng vụ án do một sư huynh của Tiểu Đào phụ trách, anh ta cũng là một cảnh sát rất có năng lực. Tổ đặc án chúng tôi cứ liên tục giành vụ án của người khác thì quả thực không hay chút nào.
Lúc đó chẳng ai nghĩ tới đây là một vụ án g.i.ế.c người hàng loạt. Buổi sáng ba ngày sau, sư huynh của Tiểu Đào liền gọi điện xin chúng tôi trợ giúp...