Âm Phủ Thần Thám

Chương 558

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến tòa cao ốc đó. Vừa đẩy cửa thoát hiểm lên sân thượng, người đang đứng đó hơi chững lại. Mặc dù trời tối đen như mực, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến thị giác của tôi, hắn chính là Kim Hâm.

"Ai?" Hắn bất ngờ hét lên.

"Kim Hâm, anh đừng manh động!" Tôi hô lớn, cốt để Tiểu Đào có thể nghe thấy qua điện thoại.

"Ngươi là ai?"

Tôi biết nếu không nói rõ danh tính, hắn sẽ chỉ càng thêm cảnh giác, liền nói: "Đừng sợ, tôi là cảnh sát!"

Lời vừa nói ra, hắn lập tức lùi thêm một bước về phía lan can, hét lên: "Không được lại gần, nếu không tôi sẽ nhảy xuống!"

Sợ mang tội tự sát? Bốn chữ này thoáng qua đầu tôi. Mặc dù đã từng đàm phán với những kẻ liều lĩnh trong giới xã hội đen, nhưng đối mặt với kẻ muốn kết thúc mạng sống của chính mình, tôi quả thực thấy bó tay.

Con đường phía dưới đang kẹt xe rất nghiêm trọng, cảnh sát không thể đến kịp. Giờ phút này, ở đây chỉ có thể dựa vào một mình tôi.

Giờ phút này, tôi vô cùng căng thẳng. Tôi chỉ sợ một lời nói sai sẽ hại c.h.ế.t một mạng người. Cố gắng hít thở sâu, tôi nhẹ nhàng nói: "Anh đi xuống đây đã, chúng ta từ từ nói chuyện, được không?"

Kim Hâm đứng trên lan can, ra sức xua tay, tỏ ra vô cùng kích động: "Không có gì để nói cả! Tôi đã g.i.ế.c người, tự biết chạy không thoát được luật pháp. Một kẻ yếu đuối như tôi mà vào tù sẽ bị hành hạ đến chết, kết cục cũng chỉ có một. Vậy thì chẳng thà tự kết liễu cho rồi! Đồng chí cảnh sát, anh cũng đừng nói đạo lý gì kiểu "chết tử tế còn không bằng sống bám víu" nữa. Một loại phế vật như tôi, gánh trên vai tội danh g.i.ế.c người, thà c.h.ế.t một cách dứt khoát còn hơn."

Tôi giơ chiếc điện thoại của hắn lên, nói: " Tôi mới nhặt được điện thoại của anh. Mẹ của anh đã gọi đến, bọn họ đang rất lo lắng cho anh. Nếu anh nhảy xuống, c.h.ế.t đi, chỉ một mình anh được giải thoát. Nhưng thử suy nghĩ xem, nếu cha mẹ anh nhìn thấy cảnh con mình nằm bất động, có lẽ cả đời họ sẽ không thể vượt qua nổi nỗi ám ảnh khủng khiếp này."

Kim Hâm không muốn nhìn, hắn vội vàng nói: " Tôi cầu xin anh đừng nói những lời này với tôi! Nếu như họ thực sự yêu thương tôi, cha mẹ đã không bỏ rơi tôi cho ông nội. Bọn họ chỉ biết kiếm tiền, kiếm tiền và kiếm tiền. Nếu như họ không ích kỷ đến vậy, tình nguyện dành cho tôi dù chỉ một chút tình thương, tôi đã không phải ra nông nỗi này."

Tôi thở dài thườn thượt. Không có lửa làm sao có khói. Tôi cũng chẳng phải bác sĩ tư vấn tâm lý, không thể nào cởi bỏ được những vướng mắc sâu kín trong lòng hắn. Vì vậy, tôi liền thay đổi hướng tiếp cận, cốt để kéo dài thời gian.

"Ai nói anh phạm tội? Phiền anh có thể kể rõ ràng cho tôi được không?"

"Đừng giả vờ nữa! Nếu không phải tôi thấy cảnh sát lục soát khắp khu này, thì đã chẳng muốn chết. Tôi vốn tưởng mình đã che giấu rất hoàn hảo, ai ngờ cảnh sát các anh lại lợi hại đến vậy, chỉ một ngày đã biết là tôi làm." Kim Hâm đáp.

"Anh đã g.i.ế.c ai?" Tôi giả vờ hồ đồ hỏi.

"Còn có thể là ai, Vi Mộc Mộc!"

"Cái gì?" Tôi tiếp tục giả vờ kinh ngạc: "Người đó là do anh g.i.ế.c ư? Không thể nào! Các dấu vết đều chỉ ra là do hung thủ trước kia gây ra. Chẳng phải anh cũng là nạn nhân của vụ án đó sao?"

Kim Hâm không hề hay biết về diễn biến điều tra, hiển nhiên bị diễn xuất của tôi lừa gạt. Ánh mắt hắn tỏ ra ngơ ngác, tôi lập tức tiến lại gần, nói: "Có phải anh đã hiểu lầm điều gì không? Chúng tôi lục soát ở quanh đây là để tìm anh, giờ đã tìm được rồi. Đừng làm chuyện dại dột."

Vừa nói, tôi thử tiến thêm một bước về phía hắn.

"Cút!" Kim Hâm đột nhiên la lên, giọng đầy hoảng loạn: "Cho dù trước không biết, nhưng giờ anh cũng biết rồi! Tôi vừa lỡ lời, trở về nhất định anh sẽ bắt tôi. Đã như vậy, không bằng tôi c.h.ế.t quách luôn cho mọi người tiết kiệm sức lực."

"Đừng! Đừng mà! Anh nhìn xa hơn một chút đi!" Tôi vội vàng cầu xin.

Tôi đã cạn lời, trong lòng thầm mong Tiểu Đào mau tới. Kim Hâm gào lên giữa làn gió lạnh: "Đồng chí cảnh sát, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh, mong anh trả lời thật lòng. Nếu anh lừa dối tôi, tôi sẽ nhảy xuống ngay lập tức."

Tôi chỉ còn biết bất lực đáp: "Hỏi đi!"

Vẻ mặt anh ta sầu thảm, cất tiếng: "Một kẻ vô dụng như tôi đây, đi đến đâu cũng bị người ta coi thường như phế vật, cuộc sống chưa từng có lấy một ngày vui vẻ. Nếu không phải bây giờ tôi đang đứng trên lan can này, liệu anh có nói chuyện với tôi không?"

Câu trả lời đương nhiên sẽ là không, nhưng hiện giờ tâm trạng anh ta cực kỳ suy sụp, sợ rằng một lời nói thật sẽ trở thành giọt nước làm tràn ly.

Thế nhưng, tôi cũng không thể nói dối lòng mình. Đúng lúc tôi đang do dự, một giọng nói vang lên từ phía sau: "Dĩ nhiên là sẽ không!"

Tôi quay đầu lại, bắt gặp Tiểu Đào đứng đó, chiếc áo khoác mỏng bay phấp phới trong làn gió mạnh. Tôi không khỏi ngạc nhiên, tại sao cô ấy lại đột ngột xuất hiện ở đây, tưởng chừng như đang 'phá rối'? Thế nhưng, với chỉ số EQ cao ngất trời của mình, chắc chắn cô ấy sẽ không mắc phải sai lầm sơ đẳng như vậy.

Quả nhiên, Tiểu Đào nói tiếp: "Anh thử nhìn dòng người hối hả qua lại bên dưới xem, người lạ có nói chuyện với người lạ không? Cho dù có nói chuyện, cũng chỉ là dăm ba câu xã giao. Giữa người với người rất khó giao tiếp, con người vốn dĩ là những cá thể cô độc, ai cũng như vậy. Anh đừng nuôi hy vọng hão huyền được người khác thấu hiểu, bởi sẽ vĩnh viễn chẳng có ai hiểu được mình một cách thực sự cả. Nếu như anh coi cái lý do này đủ lớn để tự sát, thì tôi cảm thấy tất cả thế giới đều sẽ phải chết."

Kim Hâm cúi đầu, có vẻ đang suy nghĩ về lời nói của Tiểu Đào: "Cứ cho là cô nói đúng, nhưng cô bảo tôi làm sao có dũng khí đối mặt với cuộc sống lần nữa? Tôi đã g.i.ế.c người rồi, đã không thể quay đầu lại nữa. Chẳng lẽ cô muốn khuyên tôi lấy dũng khí để vào tù rồi chờ ngày bị xử bắn?"

"Anh bạn nhỏ, đói không?" Tiểu Đào bỗng dưng hỏi một câu cộc lốc.

"Đừng dụ dỗ tôi!" Kim Hâm tức giận hét lên. Tôi toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ anh ta nhún chân một cái là gieo mình xuống.

Một mùi hương thơm lừng thoảng đến từ đâu đó, hình như là suất cơm thịt trâu. Tôi thấy Băng Tâm mang theo một chiếc túi giấy, bên trong là những hộp đồ ăn nóng hổi, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa trong không khí. Tôi tinh ý nhận ra Kim Hâm chợt nuốt nước bọt, ánh mắt anh ta lộ vẻ do dự.

Tiểu Đào nói: " Tôi chẳng nói những đạo lý to tát gì với anh cả, muốn sống hay muốn c.h.ế.t là quyền tự do của anh, dù là cảnh sát cũng không có quyền can thiệp. Coi như là tỷ đây rộng lòng, trước khi c.h.ế.t cho cậu ăn một bữa no!"

Kim Hâm do dự hồi lâu, nói: "Cô đừng giở trò với tôi, trong cơm có bỏ thuốc ngủ!"

"Thuốc ngủ thì tác dụng không nhanh đến thế đâu. Nếu không yên tâm thì cứ ngồi trên lan can mà ăn."

Kim Hâm vẫn không chịu mắc câu: "Cô định gài bẫy gì tôi?"

Tiểu Đào nói: "Chỉ là kéo dài thời gian thôi, hy vọng sau khi ăn cậu có thể tỉnh táo lại. Còn nếu trong lòng đã kiên quyết muốn tìm đến cái chết, tỷ nghĩ một bữa cơm cũng chẳng thể cứu vãn được gì."

Kim Hâm im lặng. Tiểu Đào lấy hộp cơm trong túi ra, có một suất cơm thịt trâu lớn thơm lừng, cùng một chai nước ngọt mát lạnh. Nhìn đồ ăn ngon mà hai mắt Kim Hâm sáng lên. Tôi quá bội phục chiêu này của Tiểu Đào, bản năng sinh tồn của con người luôn mạnh mẽ nhất.

Cô ấy bê hộp cơm từ từ đến gần, khi còn cách năm mét thì dừng lại: "Cậu qua đây mà lấy."

"Để xuống đất, cô lui về phía sau!"

Tiểu Đào đặt hộp cơm xuống, giơ hai tay lùi về phía sau. Lúc sượt qua người tôi, cô ấy nhân lúc bóng đêm ra hiệu bằng tay, tôi lập tức hiểu ý.

Kim Hâm chắc đã quá đói, vội vàng lao đến mở hộp cơm bắt đầu ăn. Tôi đột nhiên hô lên: "Kim Hâm!"

Trong khoảnh khắc anh ta ngẩng đầu, tôi phát động Minh Vương Chi Đồng, anh ta chưa kịp phản ứng, loạng choạng ngã xuống đất. Không bỏ lỡ thời cơ, tôi lao tới, tra còng số 8 vào tay Kim Hâm.

Âm Phủ Thần Thám

Chương 558