Vụ án Dư Âm kết thúc, tổ đặc án cũng nhận được một khoản tiền thưởng. Bởi vậy, tất cả mọi người đã được nghỉ ngơi, ăn chơi nhảy múa mấy ngày liền.
Tôi với Tiểu Đào đi dạo, thưởng thức vài món ngon. Cô ấy nói nếu như ngày nào cũng được nhàn nhã như thế này thì tuyệt vời biết mấy. Tất nhiên, điều đó là không thể, với lại, chúng tôi cũng chẳng phải những người thích sự an nhàn.
Một ngày cuối tháng 10, tôi đang sắp xếp lại hàng hóa trong tiệm thì chợt một luồng ánh sáng chói lóa phản chiếu từ bên ngoài cửa hắt vào. Ngẩng đầu nhìn, thì ra là một cái đầu trọc.
Tôi lập tức biết đó là ai, liền bước ra chào hỏi. Hôm nay Quang Trọc diện một chiếc áo khoác da, quần jeans, với hình xăm "Big Pecs" nổi bật trên ngực. Vẻ ngoài đậm chất xã hội đen này khiến các nhân viên trong tiệm sợ xanh mắt, ngỡ có kẻ đến gây sự.
Vừa nhìn thấy tôi, Quang Trọc cười híp mắt nói: "Tống ca, ca mở tiệm mà đệ chẳng đến góp vui được, thật là áy náy quá. Ở Nam Giang này, đệ coi như cũng có chút quan hệ, nếu Tống ca muốn mở rộng thị trường, đệ sẽ giúp ca móc nối với mấy lão đại, thế nào?"
Tôi cười: "Tiệm băng vệ sinh nhỏ xíu thì mở rộng thị trường gì đâu chứ, chỉ cần ra giao lộ phát thêm tờ rơi là đủ rồi. Thôi nào, không có việc gì thì anh chẳng tìm đến tôi đâu, vậy anh có chuyện gì cần tôi giúp?"
Quang trọc gãi đầu, vẻ mặt hơi ngượng nghịu: "Anh Tống Dương ơi, không có việc gì thì em không được đến tìm anh sao? Anh có rảnh không, em muốn mời anh một bữa cơm."
Tống Dương liếc qua là biết ngay Quang trọc có chuyện muốn nhờ. Nghĩ đến chuyện lần trước anh ta đã giúp mình, mà anh lại quên mất lời hứa mời cơm sau đó, trong lòng có chút áy náy nên anh đành gật đầu.
Tống Dương giao tiệm lại cho nhân viên, cùng Quang trọc ra quán. Anh để ý thấy lần này Quang trọc không lái xe, cũng chẳng có đàn em đi theo. Chúng tôi ngồi xuống gọi vài món ăn. Quang trọc nhìn anh, hỏi: "Tống ca, chúng ta giao tình cũng lâu rồi, nhưng chưa có dịp ngồi tâm sự bao giờ. Anh có bạn gái chưa?"
Tống Dương gật đầu: "Có rồi, là Hoàng cảnh quan."
Quang trọc tỏ ra kinh ngạc: "Không ngờ nha, Tống ca quả nhiên không phải người thường, ánh mắt tinh đời thật đấy. Hoàng cảnh quan trông qua đúng là một tuyệt sắc giai nhân!"
Tống Dương lúng túng khoát tay: "Được rồi, được rồi, nói chuyện chính đi."
"Không có chuyện gì chính đâu anh, hôm nay là em tiện đường ghé thăm anh thôi."
Tống Dương nhìn Quang trọc từ đầu đến chân, thầm nghĩ, chắc không phải chuyện tranh giành địa bàn bang phái đâu, có thì anh cũng chẳng giúp được gì.
Đồ ăn được bưng lên, hai người ăn uống qua loa. Quang trọc vừa ăn vừa líu lo không ngừng, anh ta đúng là người lắm lời, Tống Dương chỉ cần ậm ừ vài tiếng là anh ta đã có thể thao thao bất tuyệt, ở cùng cũng thật dễ chịu.
Thấy đã ăn uống khá đủ, Tống Dương buông đũa xuống, nói: "Có gì cứ nói thẳng đi, anh đến vì chuyện của Sở Yên, đúng không?"
Quang trọc đột nhiên đứng phắt dậy, khom lưng cúi gập người. Tống Dương nhất thời luống cuống: "Làm cái gì vậy?"
"Tống ca, anh đúng là thần thám! Em xin dập đầu bái phục!"
Tống Dương cười: "Được rồi, được rồi, ngồi xuống đi. Dập đầu cái gì mà dập đầu, định làm mất mặt anh sao?"
Lúc này Quang trọc mới chịu ngồi: " Nhưng mà Tống ca sao lại đoán đúng vậy? Chẳng lẽ anh đọc được suy nghĩ của em?"
Tống Dương nói: "Không phải lễ lạt hay ngày đặc biệt, tự dưng em tìm đến anh, nhất định là có chuyện muốn nhờ. Nhưng trước giờ em chưa từng nhờ anh chuyện bang phái, mà gần đây chuyển qua quản lý khách sạn chắc chẳng có tranh chấp gì. Anh để ý em không dẫn theo đàn em, hẳn là chuyện riêng tư, hơn nữa còn là chuyện không muốn đám đàn em biết, có thể là chuyện gì chứ? Huống hồ, lời nói thường ẩn chứa những điều thầm kín. Một người đang có tâm sự, khi nói chuyện sẽ vô tình để lộ ra. Vừa mới vào quán, anh đã hỏi anh chuyện tình cảm, tự dưng sao lại quan tâm đến chuyện này? Hơn nữa, bàn kế bên có một cô gái trạc tuổi Sở Yên, anh đã liếc nhìn cô ấy một cái, sau đó lại thở dài. Vậy nên anh nghĩ, anh tìm anh có liên quan đến Sở Yên!"
Quang trọc giơ ngón cái, bái phục: "Tống ca thật sự quá thần thông quảng đại! Không nói nữa, em xin dùng trà thay rượu kính anh một ly!"
Tống Dương xua tay: "Được rồi, được rồi, nói thẳng ra đi."
Tống Dương biết nếu không vạch trần, với tính cách của mình, Quang trọc chưa chắc đã tự mình mở lời được. Nỗi lòng thầm kín của Quang trọc với Sở Yên gần như là một bí mật, từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ thừa nhận.
Mặt Quang trọc đột nhiên đỏ bừng như gấc, ấp úng nói: "Tống ca, Sở Yên... cô ấy..."
Tống Dương nói: "Không cần băn khoăn, tâm tư của em anh đã sớm biết. Một người đàn ông mạnh mẽ mà đa tình như em thì có gì mà phải xấu hổ?"
Quang trọc gãi đầu cười ngờ nghệch: "Cũng biết là khó mà qua mắt được anh, nhưng em khó mở lời quá, thôi thì anh tự hiểu là được."
Quang trọc lấy điện thoại mở một bức ảnh ra, trong đó là một lá thư với nét chữ thanh tú: "Cha, bác sĩ nói con chỉ còn sống được một tháng, con không muốn mấy ngày cuối đời phải nhìn cuộc sống qua ô cửa sổ, hy vọng được ra ngoài một chút, ngắm nhìn biển khơi, thám hiểm rừng rậm. Đừng mong nhớ con, cứ coi con như một cánh bướm bay đi là được rồi, kiếp sau con vẫn muốn làm con gái của cha. Vĩnh viễn yêu cha, Sở Yên."
Đọc xong lá thư, Tống Dương kinh ngạc ngẩng đầu, Quang trọc bắt đầu kể.
Từ sau vụ án ái tử thi, Quang trọc như thể mắc bệnh tương tư, trong lòng có nỗi niềm khó nói. Chỉ cần đi qua gần nhà Sở Yên, anh ta liền cố ý đi đường vòng để nhìn lên cửa sổ nhà cô ấy. Đôi khi ban đêm vắng người, anh ta sẽ đỗ xe dưới lầu nhà cô, chỉ cần thi thoảng thấy bóng Sở Yên kéo rèm cửa sổ, anh ta cũng cảm thấy mãn nguyện.
Anh ta biết tuổi thọ Sở Yên không còn nhiều, cũng biết thân phận cả hai khác xa nhau, huống hồ lão đại Hắc Báo bị giết, nội bộ vẫn chưa dừng điều tra. Quang trọc tự thề với bản thân, cả đời này sẽ không nói một câu với Sở Yên, để tránh liên lụy đến cô ấy và cha cô.
Nhưng cách đây ít hôm, anh ta phát hiện nhà Sở Yên không còn sáng đèn nữa, cho rằng cô ấy chuyển nhà, liền thuê thám tử tư điều tra. Thám tử nói cho anh ta biết, cha cô gái vẫn sống ở đây, nhưng trong nhà chỉ có một người.
Quang trọc choáng váng như bị sét đánh. Anh ta cho rằng Sở Yên đã chết, vội vàng chạy vạy khắp các bệnh viện lớn, dò hỏi các nhà xác, nhưng không có tên cô ấy. Anh ta quả thực không chịu nổi cảm giác dày vò này, nên đã vi phạm lời thề của chính mình, đến tìm cha cô để hỏi.
Cha của Sở Yên cho là anh ta đến điều tra về lão đại, sợ hãi nên khai thật hết, thì ra cách đây mấy hôm Sở Yên đã bỏ nhà đi rồi. Lúc đi trên người chỉ có chưa đến 1000 tệ, cũng không mang điện thoại, ông ta còn cho anh ta xem bức thư của cô.
Sau khi nghe xong, Tống Dương hỏi: "Sở Yên mắc chứng hôn mê gián đoạn, với sức khỏe như thế cũng có thể bỏ nhà đi?"
Nói tới đây, vành mắt Quang trọc đã đỏ hoe, anh ta dụi mắt, giọng nghèn nghẹn nói: "Vấn đề này em đã hỏi rồi, cha cô ấy nói vị bác sĩ nghiên cứu căn bệnh này đã đặt làm cho Sở Yên một thiết bị đeo cổ đặc biệt... một loại vòng cổ kích tim, khi nhịp tim ngừng đập, nó sẽ phát ra xung điện để kích tim hoạt động lại. Hơn nữa, hàng ngày uống thuốc trợ tim cũng có thể kiểm soát triệu chứng. Nhưng lúc cô ấy đi, trên người chỉ có số tiền đủ dùng trong khoảng 10 ngày, mà hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi..."
Quang Trọc ngẩng đầu lên, tôi chưa từng thấy ánh mắt anh ta chân thành đến vậy. Anh ta nức nở: "Tống ca, em biết yêu cầu này có hơi quá đáng, nhưng cứ nghĩ đến chuyện giờ cô ấy không rõ tung tích, không biết sẽ gặp phải chuyện gì, lòng em liền thắt lại. Em muốn cầu xin đại ca giúp em tìm cô ấy. Dĩ nhiên nếu đại ca không muốn thì cũng thôi, thực ra được giãi bày với anh, tâm trạng em cũng nhẹ nhõm hơn nhiều rồi."
Từ lời nói của anh ta, tôi có thể cảm nhận được sự thật lòng. Yêu cầu như vậy tôi không đành lòng từ chối, liền gật đầu nói: "Đã là anh em, tôi nhất định sẽ giúp cậu tìm cô ấy!"
Quang Trọc vùng đứng dậy, nắm chặt lấy tay tôi, mừng rỡ đến rơi lệ: "Cảm ơn, cảm ơn đại ca!"