Dưới sự chất vấn của tôi, Ô Nhị Trụ cau mày nói: "Chuyên gia Tống, tôi thật sự không biết gì về chuyện mua bán phụ nữ cả."
"Nhìn xem, lại nữa!" Tôi chỉ vào thói quen vô thức của anh ta, mấy người có mặt đều bật cười phá lên. Đội trưởng Hoàng nói: "Đừng có giả mù giả điếc, chuyện này có mối liên hệ mật thiết đến việc phá án, đúng không Tống cố vấn?"
Tôi gật đầu: " Tôi cần được biết mọi chi tiết liên quan đến vụ án."
Ô Nhị Trụ sau một hồi đắn đo, cuối cùng anh ta mới lên tiếng: "Được, tôi nói là được chứ gì. Thực ra cô dâu của anh Vọng Điền là mua bằng 3000 tệ. Cô dâu của anh Vọng Vũ cũng là vừa mới mua về."
Tôi mỉa mai: "Vậy mà lúc trước anh còn nói, đối tượng của anh Vọng Vũ đã tìm hiểu nhau rất lâu, nhưng thật ra chỉ là một cô gái mới vừa mua về?"
Ô Nhị Trụ mồ hôi tuôn như tắm: "Ừm... vâng."
"Anh đã gặp người phụ nữ mua về này chưa?" Tôi hỏi.
"Chưa, tôi chỉ nghe nói thôi. Nghe nói cô ấy là sinh viên đại học, rất xinh đẹp, tốn đến 50 nghìn tệ... Chuyên gia Tống, anh cũng biết bác trai tôi chẳng ưa gì anh Vọng Vũ, sao có thể bỏ ra 50 nghìn tệ để mua vợ được? Ông ấy chỉ bỏ 10 nghìn, 40 nghìn còn lại là do anh Vọng Vũ tự đi làm dành dụm." Ô Nhị Trụ đáp.
"À phải rồi, phòng ngủ thứ hai, nơi hai anh em đó chết, là phòng của ai vậy?" Tôi hỏi.
"Của anh Vọng Vũ." Ô Nhị Trụ đáp. Tôi gần như đã hiểu rõ ngọn ngành sự việc, bình thản lên tiếng: " Tôi nghĩ hai anh em này, từ nhỏ đến lớn bị đối xử bất công. Ô Vọng Vũ dùng tiền của chính mình để mua một người phụ nữ làm vợ, không ngờ lại bị anh trai mình chiếm đoạt. Sự phẫn nộ tích tụ bấy lâu cuối cùng bùng phát, anh ta đã sát hại anh trai và người cha của mình."
"Cái gì?" Đội trưởng Hoàng và Ô Nhị Trụ kinh hãi kêu lên.
Tôi nói: "Hoàng đội trưởng, lúc nãy tôi đã nói người quen gây án, còn một người mà anh chưa nhắc tới, chính là hắn..." rồi tôi chỉ vào t.h.i t.h.ể của Ô Vọng Vũ đang nằm trên chiếc giường sắt lạnh lẽo.
"Chuyện này... chuyện này làm sao có thể xảy ra?"
"Kẻ gây án là người quen thường có một đặc điểm: đó là họ sẽ không làm tổn thương gương mặt hoặc sẽ che kín mặt nạn nhân, vì gương mặt ấy quá đỗi quen thuộc. Mọi người nhìn mà xem, ở đây không có dấu vết đó." Nói xong, tôi tiến đến gần t.h.i t.h.ể của Ô Vọng Điền, chỉ vào phần xương quai xanh của hắn: "Ở vị trí này, hung thủ đã giáng một đòn rất mạnh. Thử nghĩ mà xem, nếu đòn này giáng thẳng vào mặt, chắc chắn sẽ chí mạng. Nhưng hung thủ đã không làm vậy. Hắn đánh ngất nạn nhân trước rồi mới dùng d.a.o đâm, cũng bởi vì gương mặt ấy quá quen thuộc, khiến hắn không thể ra tay một cách tàn nhẫn nhất."
Cả hai người nghe xong đều sững sờ, trố mắt nhìn tôi. Hoàng đội trưởng gật đầu lia lịa, thốt lên: "Có lý! Thật có lý!"
Ô Nhị Trụ cũng vội vàng lên tiếng phụ họa: "Đồng chí chuyên gia quả là có kiến thức uyên thâm."
Hoàng đội trưởng tiếp tục đặt câu hỏi nghi vấn: "Nói như vậy, người đã g.i.ế.c c.h.ế.t Ô Lão Hán và con trai cả là người con thứ Ô Vọng Vũ. Vậy thì, ai là kẻ đã ra tay với người con thứ?"
"Một người phụ nữ, có thể chính là 'cô dâu' vừa bị gả đến của gia đình đó."
Tôi dần xâu chuỗi toàn bộ những mảnh ghép rời rạc của vụ án, tái hiện lại toàn bộ những gì đã xảy ra vào ngày định mệnh ấy.
Cô gái này bị lừa bán đến ngôi làng hẻo lánh vùng sơn cước cho một người đàn ông xa lạ làm vợ. Đối với đại đa số những cô gái trẻ, điều này chẳng khác nào bị kết án tù chung thân. Nhưng cô ấy không hề khóc lóc, giãy giụa, cũng chẳng tìm cách thắt cổ hay c.ắ.t c.ổ tay tự vẫn, ngược lại, cô ấy ẩn mình, sắc sảo và tàn nhẫn, giống như một con rắn độc kiên nhẫn nằm chờ thời cơ hoàn hảo.
Cô gái nhanh chóng nhận ra gia đình này tồn tại những mâu thuẫn nội bộ sâu sắc, và cô còn biết cách tận dụng triệt để những mâu thuẫn đó. Cô dụ dỗ Ô Vọng Điền, rồi khéo léo sắp đặt để Ô Vọng Vũ bắt quả tang cảnh tượng đó. Ô Vọng Vũ lập tức nổi cơn thịnh nộ, trong đầu nhanh chóng hình thành kế hoạch g.i.ế.c người.
Đêm đó Ô Vọng Vũ núp sau cánh cửa, tay siết chặt con d.a.o kỷ vật của gia đình. Hắn ta chờ Ô Vọng Điền vừa bước đến, bất ngờ lao ra từ phía sau, đ.â.m thẳng vào bả vai. Đáng tiếc, nhát d.a.o ấy không trúng chỗ hiểm chí mạng.
Hai anh em lập tức lao vào ẩu đả dữ dội. Ô Vọng Vũ lợi dụng then cửa để giành lấy thế thượng phong, mặc dù cũng bị thương không nhẹ, nhưng hắn vẫn kết liễu được Ô Vọng Điền.
Rất có thể, lúc ấy trong nhà không hề bật đèn. Ô Lão Hán nghe thấy tiếng cãi vã ồn ào của hai đứa con ( có lẽ vì họ vốn thường xuyên xích mích), ông ta chạy vào định khuyên can thì bàng hoàng nhìn thấy t.h.i t.h.ể của con trai cả. Ô Vọng Vũ với đôi mắt đỏ ngầu như dã thú, từ phía sau đ.â.m liên tiếp mấy nhát vào lưng Ô Lão Hán. Ô Lão Hán cố gắng nhảy qua cửa sổ để bỏ chạy thoát thân, nhưng không may ngã xuống, gãy cổ mà c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Giết liền một lúc hai người thân ruột thịt, tâm trạng của Ô Vọng Vũ lúc này hẳn là vô cùng hỗn loạn và khủng hoảng, có thể tưởng tượng được nỗi sợ hãi và hối hận đang giày vò hắn ta. Hắn ta gục xuống đất, ôm đầu khóc nức nở, có lẽ là hắn ta muốn tìm một điếu thuốc để cố gắng trấn tĩnh lại.
Và rồi, cô gái kia lại lặng lẽ nhặt con d.a.o lên, bất ngờ từ phía sau đ.â.m liên tục vào Ô Vọng Vũ. Ô Vọng Vũ ngã lăn ra đất, không lâu sau thì tắt thở. Ra tay xong, cô gái không hề bỏ chạy ngay lập tức. Thay vào đó, cô có lẽ đã ẩn nấp vào một góc khuất, kiên nhẫn chờ Ô phu nhân bước vào để kiểm tra tình hình. Đột ngột lao ra, đ.â.m thẳng vào mạng sườn của bà. Rồi cô trèo lên lưng, đ.â.m liên tiếp mười mấy nhát d.a.o chí mạng. Ô phu nhân cố gắng lết vào sâu bên trong, trước khi gục xuống và trút hơi thở cuối cùng.
Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, cả căn phòng chìm vào sự trầm mặc đáng sợ một lúc lâu. Thực ra, ngay cả bản thân tôi cũng không khỏi rùng mình khiếp sợ. Người phụ nữ tưởng chừng ở thế yếu nhất trong toàn bộ vụ việc lại chính là kẻ đã đạo diễn và tham gia vào một cuộc phản công đầy kinh ngạc, gần như hoàn hảo.
Có lẽ, hành động của cô ấy có phần nóng nảy, ví dụ như việc g.i.ế.c cả Ô phu nhân. Nhưng nếu đặt vào hoàn cảnh cùng cực của cô, không ra tay đến mức đó thì e rằng cô sẽ không thể thoát thân. Một khi thất bại, kết cục chờ đợi cô có lẽ còn bi thảm hơn cái chết.
Hoàng đội trưởng hỏi: "Thế còn người con dâu cả và đứa bé bị mất tích thì sao?"
Tôi nói: "Theo suy đoán của tôi, họ đã trốn thoát rồi. Người con dâu cả và hung thủ (cô gái kia) có chung cảnh ngộ, là những người 'đồng bệnh tương liên'. Hung thủ không có lý do gì để ra tay với cô ấy."
Hoàng đội trưởng hỏi: "Liệu có khả năng chính người con dâu cả đã gây ra tất cả không, dù sao cô ấy cũng là người quen thuộc nơi này hơn cả."
Tôi lắc đầu: " Tôi nghĩ là gần như không có khả năng đó. Một người khó có thể làm ra những hành động hoàn toàn đi ngược lại với bản tính của mình. Nếu ngay từ đầu cô ấy đã không phản kháng, đã chấp nhận sinh sống suốt hai năm ở đây, thậm chí còn sinh con cho đối phương, trở thành một người mẹ, thì cô ấy lại càng không thể nào làm ra loại chuyện kinh khủng này."
Bỗng nhiên, Ô Nhị Trụ như bừng tỉnh, xúc động nói: "Hoàng đội trưởng, đồng chí chuyên gia, tôi cầu xin hai vị hãy minh oan cho gia đình anh họ tôi. Loại nữ nhân này, nhất định chính là... là một con rắn độc đội lốt người! Tôi thừa nhận việc mua bán phụ nữ là hành vi sai trái, nhưng chúng tôi mua họ về là để chăm sóc, để sinh sống cùng, vậy mà cô ta lại nhẫn tâm g.i.ế.c c.h.ế.t cả cha mẹ chồng lẫn chồng mình. Cầu xin hai vị hãy bắt cô ta lại, tôi xin dập đầu tạ ơn hai vị!"
Nói đoạn, Ô Nhị Trụ làm động tác quỳ sụp xuống đất. Tôi vội vã đỡ anh ta dậy, trấn an: "Đừng, đừng làm thế, anh Nhị Trụ. Anh cứ yên tâm, vụ án này Hoàng đội trưởng sẽ phụ trách đến cùng, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào."
Hoàng đội trưởng tiếp lời: "Phải rồi, tất cả những nội dung chúng ta vừa trao đổi, anh tuyệt đối không được nói lung tung. Nếu anh tiết lộ ra ngoài, miệng người truyền miệng người, một đồn mười, mười đồn trăm, đến lúc ai ai cũng biết thì làm sao chúng ta có thể bắt được hung thủ? Nếu có ai hỏi, anh cứ dứt khoát bảo là không biết gì cả."
Ô Nhị Trụ gật đầu lia lịa, cam đoan: "Chỉ cần có thể bắt được kẻ thủ ác, tôi nhất định sẽ phối hợp hết sức mình. Đồng chí chuyên gia, được gặp anh hôm nay là may mắn lớn của chúng tôi. Chân thành cảm ơn anh rất nhiều, Ô gia chúng tôi nợ anh một ân huệ lớn lao."
Tôi chỉ cười nhẹ, nhưng trong lòng lại dấy lên một nỗi niềm khó tả. Ở những nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, không biết có bao nhiêu người phụ nữ đã bị buôn bán một cách oan nghiệt. Họ vô lực phản kháng, chỉ có thể cam chịu khuất phục trước số phận bi thảm. Người phụ nữ dám đứng lên chống trả này, cô ấy thật sự quá đỗi dũng cảm và thông minh, đáng khâm phục biết bao. Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thật lòng mong muốn một kẻ "hung thủ" có thể được tự do, thoát khỏi vòng pháp luật!