Âm Phủ Thần Thám

Chương 591

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi nói: "Đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy. Thuốc đó đâu phải là hàng hiếm gì đâu, tôi tin sẽ kiếm được cho em thôi."

Sở Yên lắc đầu: "Bác sĩ nói thực ra em chỉ có thể sống đến hôm nay thôi, việc sống thêm được một tháng là em nói dối để an ủi cha em mà thôi. Lượng thuốc em mang theo cũng chỉ vừa đủ dùng đến hôm nay. Em cảm thấy nhịp tim mình càng lúc càng yếu đi, có thể ngừng đập bất cứ lúc nào, nhưng em không hề sợ hãi, dù sao em cũng đã c.h.ế.t đi sống lại không biết bao nhiêu lần rồi."

Nói tới đây, Sở Yên lại nở một nụ cười dịu dàng đến nao lòng. Nụ cười ấy khiến tôi thấy lòng mình quặn thắt, còn Quang trọc bên cạnh thì hai mắt đã sớm đỏ hoe, rưng rưng lệ.

"Tại sao em lại làm chuyện dại dột này?" Tôi hỏi.

"Em cũng suy nghĩ giống chị Dương, muốn dốc hết sức mình để cứu những người bất hạnh. Em cảm thấy những cô gái ấy quá đáng thương."

" Nhưng em cũng đâu cần thảm sát cả nhà họ, dùng thuốc ngủ chẳng phải có thể giải quyết được rồi sao?" Tôi thở dài.

Sở Yên thản nhiên nói: "Đây là một dã tâm nhỏ bé của em... Em muốn gieo rắc một cơn ác mộng vào những kẻ nông dân bẩn thỉu đó, khiến họ sợ hãi, để lần sau nếu còn ý định mua bán cô dâu thì sẽ phải chùn tay lại. Dù chỉ là để cứu vớt một mạng người tiếp theo cũng đã là tốt rồi, vì pháp luật xử lý bọn chúng quá nhẹ nhàng."

Tôi chìm vào im lặng một lúc lâu. Sở Yên hỏi: "Anh Tống Dương, anh có cảm thấy em quá độc ác không, nên mới đến đây để bắt em ư?"

"Bắt em ư? Vậy rồi làm sao em báo cáo với Ngọc Hoàng được?"

Sở Yên mỉm cười chua chát: "Thật ư? Nhưng em cảm thấy mình sẽ phải xuống địa ngục thôi. Haiz, cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi..."

Tôi nói: "Em chính là một thiên sứ của địa ngục."

"Cảm ơn anh. Đây là lời nói ấm áp nhất em từng được nghe trong đời. À phải rồi, Anh Tống Dương, lấy hộ em cái hộp nhỏ kia đi." Sở Yên nói.

Tôi rút chiếc hộp nhỏ từ trong túi của em ấy ra. Thì ra đó là một chiếc hộp nhạc nhỏ, vừa mở ra, điệu nhạc của bài 'Fur Elise' đã vang lên. Nghe tiếng nhạc đã cũ kỹ và rè rè, có thể thấy chiếc hộp này đã trải qua rất nhiều năm tháng.

Sở Yên kể, đây là món quà khi xưa chị Hạ Tư Dương mua tặng em gái mình. Đó là bài hát mà Hạ Tư Vũ yêu thích nhất, và em luôn mang nó bên mình như một tín vật thiêng liêng.

Ngoài ra, trong hộp còn kẹp thêm một tờ giấy mỏng. Tôi đặt chiếc hộp xuống, cẩn thận mở tờ giấy ra. Trên đó viết một dãy địa chỉ, trong đó có cả hai hiện trường của những vụ án diệt môn mà chúng tôi đã biết.

"Cái này là...?"

"Là chị Tư Dương viết, những nơi có khả năng em gái của chị ấy bị bán đi. Đáng tiếc, thời gian không còn nhiều, chỉ còn sót lại bốn nơi... có thể..." Sở Yên nói đến đây thì nghẹn lại, không nói tiếp.

Tôi nhẹ nhàng gấp tờ giấy lại, nói: "Hãy giao nó cho tôi!"

Chợt nhận ra chúng tôi vẫn đang ngồi dưới đất nói chuyện, tôi bảo Quang trọc bế Sở Yên lên giường, rồi nói: "À phải rồi, người anh này có điều muốn nói với em đó."

"Sao ạ?" Sở Yên quay sang nhìn Quang trọc, đầy vẻ tò mò.

Quang trọc đột nhiên mặt đỏ bừng lên, vội vàng xua tay lia lịa: "Không... không có đâu, thực ra tôi chẳng có công trạng gì đâu. May mà Tống Dương tìm được em, em không sao là tốt rồi."

"Có một lần em từng thấy anh ra tay dạy dỗ mấy tên nhóc lông bông dưới khu nhà em." Sở Yên đột nhiên nói.

"Có... có chuyện này thật sao?" Mặt Quang trọc càng đỏ gay gắt hơn nữa.

" Đúng vậy. Mấy tên nhóc đó đã trêu chọc, ném cặp sách của một em học sinh lên cây. Anh nhìn thấy liền lập tức đi qua giáo huấn chúng một trận. Mặc dù cha em nói anh là tên du côn, nhưng theo em nghĩ thì anh là một người rất tốt." Sở Yên mỉm cười.

Quang trọc gãi đầu bứt tai đến đỏ ửng cả lên, mắt rưng rưng, đầy vẻ ngượng ngùng. Anh ta hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào, nói lắp bắp không thành lời: "Không... không phải đâu, tôi là đồ hư hỏng... lòng dạ độc ác mà!"

Sở Yên bị sự ngây ngốc của anh ta chọc cho em bật cười khúc khích.

Đột nhiên bên ngoài, tiếng động cơ xe hơi ầm ĩ vang lên. Có vẻ không ít xe đang tiến đến. Một luồng ánh sáng chói lòa bất chợt rọi vào từ cửa sổ. Sở Yên nhìn thẳng ra bên ngoài với vẻ cảnh giác, nói: "Các anh bị theo dõi rồi!"

"Đám người này bám dai như đỉa!" Tôi nghiến răng, giọng đầy căm phẫn.

"Để đó cho tôi, lần này không một kẻ nào sống sót!" Tống Tinh Thần vác đao đi thẳng ra ngoài.

Quang trọc ấp úng: "Tống ca, có chuyện này, anh mà biết chắc sẽ mắng em mất."

"Chuyện gì thế?"

Quang trọc lôi từ trong n.g.ự.c ra một bao da đã cháy rụi. Anh ta rút khẩu s.ú.n.g trong đó ra, khẩu s.ú.n.g vẫn còn nguyên vẹn: "Lúc tên cảnh sát kia bị nổ tung, em nhặt được cái này."

Tôi chợt giật mình: "Ăn cắp s.ú.n.g của cảnh sát là phải đi tù đấy!"

Quang trọc gãi đầu nói: "Em biết mà!"

Tôi thở dài: "Thôi được rồi, yên tâm đi, tôi sẽ không nói gì đâu. Cẩn thận đấy."

Quang trọc đứng dậy: "Nhờ anh chiếu cố Sở Yên!"

Anh ta bước thẳng về phía ánh sáng chói mắt. Cảm giác từ bóng lưng anh ta tỏa ra một luồng khí lạnh thấu xương. Bên ngoài, tiếng loa phóng thanh vang lên: "Giao con bé đó ra, Cảnh Vương Gia có thể tha c.h.ế.t cho các ngươi."

"Nằm mơ giữa ban ngày!" Tống Tinh Thần lạnh lùng trả lời.

"Hừ, tôi đã sớm biết sẽ có kết cục này! Giết sạch chúng đi!"

Bất ngờ, tiếng s.ú.n.g nổ đinh tai nhức óc vang lên. Thỉnh thoảng, những viên đạn lạc găm thẳng vào căn nhà gỗ nhỏ. Sở Yên siết chặt lấy tay tôi: "Hãy giao em cho chúng đi!"

"Vô ích thôi, đám người này đâu có giữ lời đâu. Em yên tâm, Tống Tinh Thần mạnh lắm."

Tiếng s.ú.n.g bên ngoài dần trở nên thưa thớt, xen lẫn với những tiếng kêu gào thảm thiết của đám người ngoài kia. Tôi bất giác cảm thấy căng thẳng tột độ. Đột nhiên, một quả l.ự.u đ.ạ.n hơi cay bất ngờ bay thẳng vào từ cửa sổ, xoay tít trên sàn, nhả ra làn khói trắng mù mịt bao trùm căn phòng.

Tôi vội ôm Sở Yên lao ra ngoài, chỉ thấy ba bốn tên xông tới từ một bên, chúng đều dùng đèn pin siêu sáng, ánh đèn chói lòa làm tôi phải nheo mắt.

"Bọn chúng ở đây!" Đám đó la lên, hướng về phía chúng tôi nổ súng. Tôi nằm rạp xuống, mượn cây cối che chở, từng luồng đạn bay loẹt xoẹt trên đầu.

Đột nhiên Quang trọc xuất hiện trước mặt tôi, giơ s.ú.n.g về phía mấy tên kia, bóp cò. Hai tên ngã xuống, Quang trọc lớn tiếng hô: "Con mẹ nó quá thâm độc, chúng nó đánh úp từ phía sau. Để em yểm trợ cho anh chạy trốn."

Quang trọc vừa nổ s.ú.n.g vừa thối lui, tôi để ý thấy trên thắt lưng hắn có giắt mấy khẩu s.ú.n.g lục, thì ra hắn đã bám theo Tinh Thần rồi nhặt s.ú.n.g của những tên đã bị hạ gục.

Bắn hết đạn, hắn vứt khẩu s.ú.n.g rỗng, lại rút ra khẩu khác. Hắn nổ s.ú.n.g liên tục, ép đám người kia không dám ló đầu ra, nhưng sau lưng có một con dốc cao chừng 5m, tôi không thể ôm Sở Yên nhảy xuống.

Quay đầu nhìn lại, trên đường rải đầy xác người, tất cả đều là bị Tinh Thần c.h.é.m chết. Hắn g.i.ế.c tên cuối cùng, rồi vội vàng vọt về bên này.

Đúng lúc này thì từ phía sau căn nhà có một bóng người xồ tới, tay cầm hai khẩu súng, một khẩu dí vào đầu Quang trọc, một khẩu chĩa vào người tôi, lạnh giọng nói: "Bỏ s.ú.n.g xuống!"

Đó là một cô gái, trông còn rất trẻ, mặc áo da bó sát người, mái tóc dài bay phất phới trong gió. Không hiểu sao, tôi có cảm giác đã gặp cô ta ở đâu đó rồi.

Quang trọc từ từ giơ tay lên, rồi đột ngột hét: "Cút tiệt đi!" liền quay người định b.ắ.n ả. Không ngờ ả phản ứng cực nhanh, trước khi Quang trọc kịp bóp cò thì đã b.ắ.n vào bả vai hắn. Quang trọc kêu lên một tiếng đau đớn, khẩu s.ú.n.g trong tay rơi ra.

Ngay sau đó lại một tiếng s.ú.n.g nữa vang lên, tôi cảm thấy như có thanh sắt nung đỏ xuyên qua bắp chân mình, cảm giác đau rát nhanh chóng lan ra, tôi mới nhận ra mình đã trúng đạn. Tôi mất thăng bằng, ngã vật ra sau. Người phụ nữ kia chớp lấy cơ hội giật Sở Yên khỏi tay tôi, dí s.ú.n.g vào đầu cô bé, khẩu còn lại chĩa vào chúng tôi, lạnh lùng nói: "Các người giỏi lắm. Chỉ vài người mà giằng co với bọn tôi lâu đến vậy. Ngay cả Tôn Hầu Tử này cũng phải đích thân lộ mặt!"

"Tôn Hầu Tử?" Tôi kinh ngạc, đó là sơn chủ Lão Viên Sơn mà. Không đúng, trong lúc bất chợt tôi nhận ra gương mặt cô ta. Cô ta và Hạ Tư Dương giống nhau như đúc, cô ta chính là Hạ Tư Vũ đã mất tích nhiều năm!

Âm Phủ Thần Thám

Chương 591