Âm Phủ Thần Thám

Chương 633

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Ánh mắt mọi người tức khắc đều đổ dồn vào tôi. Tôi biết suy nghĩ của họ giờ đang hoang mang, d.a.o động, đây chính là mục tiêu Cảnh Vương Gia nhắm đến. Cho nên dù là lừa dối cũng được, tôi phải đập tan bầu không khí sa sút này. Tôi nói: "Chẳng lẽ Cảnh Vương Gia chỉ chuẩn bị cho chúng ta một trò chơi đơn giản như vậy? Không, lão ta nhất định có một lá bài tẩy, nếu chúng ta thua ngay trận đầu, cái giá phải trả sẽ lớn hơn nhiều, thậm chí nhiều người còn phải bỏ mạng. Cho nên chúng ta phải thắng, nhất định phải thắng, bằng bất cứ giá nào cũng phải thắng. Đây nói gì cũng chỉ là một vụ án, phá án là sở trường của chúng ta, mong mọi người hãy tin tưởng!"

Lời vừa nói ra, nỗi hoang mang trong mắt không ít người dần tan biến. Tiểu Đào nhìn tôi, gật đầu khẽ cười.

Nhưng việc tiếp theo không quá thuận lợi. Nhận thấy người đàn ông vô gia cư kia sắp ngạt thở, Băng Tâm thì chưa về, tiền mọi người quyên góp chỉ hơn bốn mươi ngàn. Tôi nói với Lão Yêu: "Thường ngày cậu tích cóp nhiều lắm mà."

"Cút! Đừng có nài nỉ tôi nữa!" Lão Yêu la lên.

"Coi như tôi mượn cậu, được không?"

Lão Yêu mím môi, cằn nhằn nói: "Coi như tôi xui xẻo vậy, tôi góp năm mươi ngàn. Ôi, từng đồng mồ hôi nước mắt của tôi!" Anh ta cắm mặt vào laptop, gõ số năm mươi ngàn, xong xuôi, làm ra vẻ mặt bi thương như bị cắt từng thớ thịt.

Tiểu Đào nói: "Tinh thần Lão Yêu thật đáng khen, chờ vụ án kết thúc tôi nhất định sẽ đòi lại, cậu không phải lo."

Lão Yêu thoáng thấy một tia hy vọng: "Nhất định phải đòi lại đấy, nếu không nửa năm tới tôi chỉ có nước ăn đất mà sống."

Số tiền chắp vá tạm thời này cũng chỉ có thể đủ cho nạn nhân sống thêm được một phút. Chứng kiến anh ta một lần nữa sắp ngạt thở, tôi cảm thấy một nỗi tuyệt vọng sâu sắc dâng lên trong lòng. Định gọi điện cho Đại Lý để vay tiền, tôi biết chỉ cần tôi nói, cậu ta nhất định sẽ không từ chối. Nhưng từng đồng tiền của cậu ta đều là mồ hôi nước mắt kiếm được từ việc bán băng vệ sinh, tôi lại phung phí nó một cách vô ích. Nghĩ tới đó, tôi cảm thấy mình là một thằng bạn khốn nạn chưa từng có.

Lúc này Tống Tinh Thần từ bên ngoài đi vào, tôi cơ bản không để ý cậu ấy ra ngoài từ lúc nào. Cậu ấy nói: "Tiểu thiếu gia, trong thẻ của cậu có mười triệu, mau tranh thủ thời gian."

"Cái gì?" Tôi không thể tin vào tai mình nữa.

"Là cô cô vừa gửi cho cậu. Bà nói coi như là một phần sức lực nhỏ bé của Võ Tống, không cần trả lại."

Tôi mừng rỡ khôn xiết, vội vàng chuyển ngay mười triệu này. Lão Yêu nói: "Ôi chao, hơn hai mươi triệu đã bay vèo rồi. Nếu tên vô gia cư này mà sống được, cả đời này tôi sẽ ngẩng cao đầu."

"Đừng có cảm khái vớ vẩn nữa, nghĩ cách tìm manh mối đi!" Tôi giục.

Một kỹ thuật viên bỗng reo lên: "Tống cố vấn, tôi vừa phóng to video, phát hiện một chi tiết!"

Tôi vội nói: "Chiếu lên màn hình lớn đi!"

Hình ảnh được chuyển lên màn chiếu, chỉ thấy cái bóng phản chiếu trong kính có hình dáng góc cạnh, nhưng rất mờ nên khó mà phân biệt rõ ràng. Mọi người cau mày suy nghĩ hồi lâu, Chú Vương bỗng lên tiếng: "Có phải giống cái máy xúc?"

Quả nhiên, nghe xong thì thấy đúng là như vậy.

Tôi vội nói: "Không sai, chính là máy xúc... vào 10 giờ 43 phút, có một chiếc máy xúc đi ngang qua cửa sổ, điều đó chứng tỏ gần đây có một công trường đang thi công, mau tìm!"

Lão Yêu tìm được tất cả các nơi đang có công trường trên bản đồ thành phố. Khi nhìn thấy những điểm đánh dấu dày đặc, chút hy vọng vừa nhen nhóm lại vụt tắt trong tuyệt vọng.

Tôi suy nghĩ một chút, bảo kỹ thuật viên xoay ngược hình ảnh và phát lại một lần nữa. Xem tới lần thứ hai, chúng tôi chú ý thấy, vào 10 giờ 27 phút, mặt nước bỗng gợn sóng. Cái lồng kính này phần đáy được gia cố bằng đế sắt nên rất chắc chắn, việc mặt nước gợn sóng chứng tỏ quanh đó phải có một chấn động cực lớn. Là gì đây?

Tôi đột nhiên nói ra: "Bom nổ! 10 giờ 27 phút, gần đó chắc chắn đã dùng b.o.m để phá dỡ. Sau đó máy xúc đến dọn dẹp. Lão Yêu, tìm kiếm ngay!"

Lão Yêu gõ bàn phím lạch cạch, hơn hai phút vẫn chưa có kết quả. Tôi sốt ruột nói: "Sao lâu vậy?"

"Mẹ kiếp, cậu nghĩ tìm cái là ra ngay trên Baidu chắc? Chờ tôi mười giây nữa... được rồi!"

Một giây tiếp theo, hình ảnh hiện lên màn hình khiến mọi người thất kinh. Lão Yêu đã hack vào hệ thống camera giao thông công cộng trên internet, thu thập toàn bộ hình ảnh xung quanh các công trường đang thi công. Anh ta nhanh chóng loại trừ, quả nhiên vào 10 giờ 27 phút, tại một công trường đã tiến hành phá dỡ một khu chung cư cũ, địa chỉ gần đường Vô Nguyên và đường Kim Hoa.

"Đi!" Tiểu Đào hô lớn một tiếng: "Tất cả mọi người cùng xuất phát!"

Chúng tôi vội vã lao ra ngoài, tranh thủ từng giây từng phút để đến đó. Tiểu Đào gọi điện cho Cảnh quan Niếp và Đội trưởng Trịnh, yêu cầu họ tập trung toàn bộ lực lượng cảnh sát. Hơn một trăm cảnh sát viên, cùng mấy chục chiếc xe cảnh sát đồng loạt lao thẳng về địa điểm đó.

Lúc gần tới nơi, tôi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang vọng khắp bốn phía. Băng Tâm ngồi ghế sau đột nhiên nói: "Anh Tống Dương, em bỗng thấy sợ hãi."

"Sao vậy?" Tôi hỏi.

"Đây liệu có phải một cái bẫy không? Nếu Cảnh Vương Gia đã cài b.o.m ở một chỗ nào đó, chẳng lẽ chúng ta lại..."

Sự lo lắng của Băng Tâm có cơ sở, càng gấp gáp càng dễ sinh ra sai sót. Hiện giờ vì sự vội vã cứu người, chúng ta đã gần như điều động toàn bộ lực lượng. Tiểu Đào nói: " Đúng vậy, chúng ta không thể tập trung toàn bộ lực lượng vào một chỗ duy nhất được."

Tiếp đó liền gọi điện cho Cảnh quan Niếp và Đội trưởng Trịnh, bảo lực lượng của họ đứng canh bên ngoài phạm vi hai trăm mét, còn nhiệm vụ lục soát thì giao cho tổ đặc án.

Rất nhanh chúng tôi đã tới công trường, nơi chiếc máy xúc đi qua để lại dấu vết rõ ràng. Tôi ngẩng đầu nhìn, trông thấy một khu chung cư cũ kỹ, đổ nát, nói: "Từ góc độ của cái bóng phản chiếu, hẳn là ở tầng một."

"Tản ra lục soát!" Tiểu Đào phất tay ra hiệu.

Thời gian eo hẹp, chúng tôi gần như không kịp giải thích cho người dân, đành gõ cửa từng phòng. Nếu không có ai mở, chúng tôi sẽ trực tiếp phá cửa xông vào. Vừa đạp tung một căn phòng, hình ảnh trong video lập tức hiện ra: một người đàn ông đang ngâm mình trong bể kính. Chúng tôi mừng đến điên người.

Tôi và Tiểu Đào lập tức lao tới. Nạn nhân chỉ còn khoảng bảy hơi thở cuối cùng. Tôi gõ mạnh vào thành bể, khản giọng trấn an: "Đừng sợ, chúng tôi đến cứu anh đây!"

Tiểu Đào không nói nhiều, cô ấy giơ súng, nhắm thẳng vào phần đế của chiếc bể. Phát đạn đầu tiên chỉ để lại một vết xước nhỏ. Cô nhíu mày, b.ắ.n liên tiếp thêm hai phát nữa, và cuối cùng, một vết nứt lớn cũng xuất hiện.

Đúng lúc đó, nạn nhân bên trong bỗng giãy giụa kịch liệt, những luồng điện màu tím lóe lên trong làn nước.

Tôi vội kéo Tiểu Đào lùi lại, lo sợ dòng nước dưới sàn sẽ dẫn điện. Nạn nhân bên trong co giật vài cái rồi bất động hoàn toàn. Mặt nước bốc lên những làn khói trắng, con số trên máy oxy dừng ở số 1. Anh ta đã ngừng thở.

Chúng tôi bàng hoàng, đứng sững. Ngay lúc đó, bên ngoài vọng vào tiếng bước chân dồn dập, tiếng của cảnh sát. Tôi vội hô lớn: "Cẩn thận! Đừng chạm vào nước dưới đất, có điện cao thế! Mau đi ngắt điện khu vực này!"

"Khốn kiếp!" Tiểu Đào tức giận gầm lên. "Tất cả chúng ta đều bị tên cáo già này dắt mũi rồi!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 633