Âm Phủ Thần Thám

Chương 635

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Lão Yêu nhặt vật đó lên tay, tôi hỏi: "Đây là cái gì?"

"Nếu tôi đoán không sai, đây cũng là một thiết bị thu sóng radio." Lão Yêu đáp.

Tiểu Đào đứng ngoài cửa giục, tôi liền nói: "Cứ về cục trước đã, anh nghiên cứu kỹ vật này xem nó dùng để làm gì."

Lão Yêu không nhịn được càu nhàu: "Nghiên cứu cái nỗi gì! Đừng cái gì cũng đổ lên đầu Lão Yêu này chứ!"

Tôi vừa lên xe của Tiểu Đào, xe đang chuẩn bị lăn bánh thì Tống Tinh Thần gõ vào cửa kính. Anh ta đưa điện thoại cho tôi, nhàn nhạt nói: "Có người tìm anh."

Tôi áp điện thoại vào tai, đầu dây bên kia, một giọng nói quen thuộc cất lên: "Tống Dương, đối thủ của các cậu có biệt hiệu là Thợ Đồng Hồ."

Tôi kinh ngạc thốt lên: "Đao Thần?"

Tôi thực sự bất ngờ. Đao Thần lại gọi điện tới! Trước đó, anh ta từng nói sẽ hỗ trợ chúng tôi tiêu diệt Cảnh Vương Gia. Sau khi đến Thiểm Tây thì không thấy đâu, hóa ra là vẫn hoạt động trong bóng tối – đúng là tác phong của anh ta.

" Tôi đây!" Đao Thần đáp. "Thợ Đồng Hồ là thân tín đắc lực của Cảnh Vương Gia. Anh ta rất giỏi về máy móc và sóng ngắn, tính cách cẩn trọng, tỉ mỉ, rất thích giăng bẫy chờ đối thủ sa chân vào. Cậu tuyệt đối đừng để anh ta dắt mũi."

Tôi hỏi: "Tức là anh nói, trò chơi hiện giờ do anh ta thiết kế? Tôi hiểu rồi, tôi sẽ tranh thủ giành quyền chủ động." Tôi đáp.

"Không," Đao Thần bác bỏ, giọng điệu kiên quyết. "Cảnh Vương Gia đang ẩn mình trong bóng tối để thực hiện kế sách 'ám độ trần thương'. Ông ta sai Thợ Đồng Hồ cầm chân các cậu để mình rảnh tay làm những việc khác. Ý tôi là, hãy buông bỏ những sinh mạng không đáng kể trước mắt này đi, cậu không cứu được họ đâu. Hãy dốc toàn lực để công thành!"

Ý kiến này khiến tôi vô cùng khó chịu, nhưng dù sao Đao Thần cũng là đồng minh, không có lý do gì để nổi giận với anh ta. Tôi đáp lại: " Tôi sẽ không bỏ hết trứng vào một giỏ đâu."

"Được rồi, theo tin tức tôi điều tra được," Đao Thần tiếp lời, "ngoài Thợ Đồng Hồ ra, các cậu còn phải đề phòng hai người nữa. Một là Cảnh Ngạo Thiên, con trai trưởng của Cảnh Vương Gia. Anh ta làm việc quyết đoán, thủ đoạn tàn độc, là kẻ nắm quyền then chốt trong tập đoàn buôn người. Người thứ hai tên là Lý Quốc Thái, truyền nhân đời thứ 97 của Binh Môn. Binh Môn này có mối quan hệ sâu sắc với Hoàng tộc Mãn Thanh, tương truyền những vũ khí bí mật như Kim Nhân Thiết Phù Đồ và Thanh Triều Huyết Tích Tử đều là sản phẩm do chúng tạo ra. Người này cầm đầu đội ám sát bí mật của Cảnh Vương Gia, trung thành tuyệt đối. Lần trước tôi đã g.i.ế.c con gái Ngũ Tỷ của anh ta, nhất định anh ta sẽ không buông tha. Tống Dương, kẻ mà cậu đối đầu là một con rồng ba đầu, cho nên phải cực kỳ cẩn thận, đừng để một Thợ Đồng Hồ làm phân tán sự chú ý của mình. Hai ngày nữa là đại thọ của Cảnh Vương Gia, tất cả các thiên vương trong Giang Bắc Tàn Đao cũng sẽ tới dự. Đến lúc đó, một trận gió tanh mưa m.á.u khó tránh khỏi."

Nghe đến đây, tim tôi đập thình thịch. " Tôi biết rồi."

" Tôi sẽ tiếp tục điều tra, có bất kỳ manh mối nào sẽ báo lại cho anh ngay..."

Đang nói dở, điện thoại trong tay tôi đột ngột ngắt kết nối. Không một âm báo nào về số gọi đến, Tiểu Đào thấy vậy hỏi có chuyện gì, tôi khẽ thở dài, đáp: "Về Cục rồi tính."

Về tới Cục Cảnh sát thành phố, chúng tôi triệu tập toàn bộ lực lượng, mở một cuộc họp khẩn cấp để thảo luận vụ án. Tôi truyền đạt những thông tin do Đao Thần cung cấp cho mọi người nghe, ai nấy đều cảm thấy giật mình, bởi trước giờ Cảnh Vương Gia ẩn mình quá kỹ, chưa ai có thể thâu tóm hết những thông tin cơ mật về lão như vậy.

Tôi nói: "Chúng ta không thể dồn toàn bộ nguồn lực vào một người. Về tên Thợ Đồng Hồ, cứ để tổ đặc án đối phó. Niếp cảnh quan, anh tiếp tục lần theo manh mối về tập đoàn buôn người."

Niếp cảnh quan nói: " Nhưng ngoài đại đa số tội phạm đã lĩnh án tử, những tên còn lại hiện đang bị giam trong trại, gặp nhiều khó khăn trong việc điều tra."

Tôi lắc đầu: "Đương nhiên đám người này vẫn có những điều chưa khai báo, nhưng Cảnh Vương Gia sử dụng những thủ đoạn tàn độc để bịt miệng, có đánh c.h.ế.t chúng cũng không nói. Tôi cảm thấy có thể thay đổi cách thức một chút, điều tra từ những nạn nhân được giải cứu."

"Cứ giao cho tôi." Niếp cảnh quan gật đầu.

"Trịnh đội trưởng, anh phụ trách công tác an ninh, khoảng thời gian này tuyệt đối không được lơ là cảnh giác." Tôi giao phó.

"Rõ!"

Tôi bảo mọi người giải tán, đúng lúc này thì một người đàn ông mặc vest, đeo kính xông thẳng vào phòng. Vài cảnh sát đang đứng gần cửa lập tức đứng dậy ngăn lại: "Ai cho anh xông vào đây?"

Người đàn ông kia tự cao tự đại nói: "Xin hỏi ở đây ai là người chịu trách nhiệm chính?"

Tiểu Đào đứng dậy hỏi: "Ông là ai?"

Anh ta lôi một tấm danh thiếp ra: " Tôi là thư ký của Hồ thị trưởng. Mấy ngày trước cô con gái của ngài mất tích, chúng tôi vừa nhận được tin cảnh sát đã nắm được manh mối về tiểu thư, có thật hay không?"

Tiểu Đào vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh: " Tôi không có nghĩa vụ trả lời, xin anh về trước đi, đừng gây cản trở chúng tôi làm việc."

Thư ký đột nhiên nổi giận, hét lên: "Thái độ của cô là gì? Vì con gái mất tích mà thị trưởng buồn bã mấy ngày đêm không chợp mắt, chẳng lẽ cô không một chút thấu hiểu nào sao? Tiết lộ một chút tin tức cũng không được? Tôi không có thời gian đôi co với cô nữa, ai là người phụ trách ở đây?"

Tiểu Đào chống nạnh: "Là tôi!"

" Tôi không tin. Miệng còn hôi sữa, làm việc chưa vững vàng." Thư ký nhếch mép khinh thường: "Các vị cảnh quan, ở đây ai chịu trách nhiệm?" Anh ta hỏi một cảnh sát, cảnh sát hất hàm chỉ Tiểu Đào: "Là cô ấy."

Thư ký đương nhiên không tin, lại hỏi liên tiếp mấy người, nhưng kết quả ai cũng chỉ Tiểu Đào. Sắc mặt thư ký đỏ bừng, bực tức, Tiểu Đào khoát tay nói: "Được rồi được rồi, anh đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ điều tra của chúng tôi. Xin anh về trước, có tin gì sẽ thông báo cho bên anh."

Thư ký chắp tay cầu khẩn: "Các vị, tôi xin các vị đấy, tiết lộ một chút đi. Thị trưởng sắp phát điên rồi."

Ai nấy đều lộ vẻ khó xử, bỗng Niếp cảnh quan hỏi: "Anh lấy được tin này từ đâu?"

Thư ký ấp úng: "Bất tiện tiết lộ."

Tiểu Đào chìa tay: "Xin mời anh ra ngoài!"

"Có người gọi điện báo cho tôi biết!" Thư ký lớn tiếng. Mọi người nhìn nhau, không biết là ai đã tiết lộ tin tức, nhưng tôi thì nghĩ có một khả năng cao hơn, đó là kẻ đứng sau trò chơi này gọi. Hắn muốn đẩy chúng tôi vào thế khó.

Thư ký đẩy gọng kính: " Tôi không biết chuyện này có thật hay không, nhưng nghe nói con gái thị trưởng bị giam cùng một cô gái khác. Hung thủ chỉ cho các người được cứu một trong hai, hy vọng các người đưa ra lựa chọn sáng suốt..."

"Khốn kiếp, anh vừa nói cái gì?"

Thư ký còn chưa dứt lời, liền bị Lý Tấn Phong túm lấy cổ áo dí vào tường. Ông ta mặt mũi đỏ bừng, gằn giọng hét: "Đó là con gái tôi, đừng hòng nghĩ sẽ bắt đổi mạng con tôi lấy ai!"

Thư ký nói: " Tôi không quan tâm ông là ai, thế con gái thị trưởng không phải là một mạng sao?"

Tiểu Đào nhức đầu xua tay: "Tạm giam hai người này lại, sau 24h mới thả ra!"

Thư ký rống lên: "Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ các người đồng lõa với hung thủ? Tôi cảnh cáo cô, nếu dám bắt tôi, ra khỏi đây tôi sẽ kiện cô!"

"Cứ việc!" Tiểu Đào lạnh lùng ra lệnh: "Giam lại." Mấy cảnh sát đi tới, thư ký sợ đến tái mét. Một người đặt tay lên vai Lý Tấn Phong, đột nhiên ông ta xoay người hất văng anh ta bằng một đòn vật. Các cảnh sát khác thấy vậy thì lao vào khống chế, nhưng Lý Tấn Phong, với kỹ năng chiến đấu điêu luyện, chỉ trong chớp mắt đã hạ gục tất cả.

"Lão Vương, bắt ông ta lại!" Tiểu Đào ra lệnh.

Vương thúc nhảy ra, Lý Tấn Phong vừa thủ thế vừa nhảy về phía sau, khẩn cầu: "Anh ơi, van xin anh cứu con gái của tôi!"

Dứt lời ông ta xoay người bỏ chạy, một mạch lao thẳng ra khỏi Cục Cảnh sát thành phố. Sau đó thì thư ký cũng bị tạm giữ, Tiểu Đào lắc đầu ngao ngán: "Tình hình quả thực càng lúc càng hỗn loạn!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 635