Thấy cảnh như vậy, tim tôi thắt lại, nhưng lại bất lực chẳng thể làm gì!
Tống Tinh Thần vung đao c.h.é.m đứt sợi xích nối với chiếc huyết tích tử đang găm trên tay. Anh ta lướt đi thoăn thoắt như bóng ma, bất ngờ hạ gục thêm một tên. Nhưng sức lực đã cạn kiệt, vô số huyết tích tử từ bốn phương tám hướng lập tức bay tới, lần nữa bao vây anh ta.
Đúng lúc đó, một chiếc huyết tích tử khác xé gió lao thẳng đến đầu tôi. Tôi thầm nghĩ, e rằng lần này mình đã tận số rồi.
“Tất cả dừng tay!”
Một giọng nói trầm thấp, đầy uy lực đột ngột vang lên, quát lớn. Tôi vội hướng mắt nhìn theo, chỉ thấy Đao Thần đã xuất hiện tự lúc nào, một tay túm chặt cổ Lý Quốc Thái, tay còn lại kề một lưỡi d.a.o sắc lạnh vào cằm hắn. Không ai trong chúng tôi biết anh ta đã xuất hiện từ đâu.
“Dừng lại!” Lần này, đến lượt Lý Quốc Thái hoảng hốt kêu lên. Toàn bộ huyết tích tử đang bay lượn trên trời lập tức được thu hồi về. Tôi vội vàng chạy đến bên cạnh Tinh Thần. Anh ta đang quỳ một chân trên đất, chiếc huyết tích tử găm sâu vào cổ tay, m.á.u đỏ tươi vẫn đang không ngừng tuôn trào.
Thứ vũ khí quỷ quái này càng cố rút ra lại càng găm sâu hơn. Tôi hoàn toàn bất lực. Tống Tinh Thần nghiến chặt răng, điểm mạnh vào một huyệt đạo trên bả vai mình, phong bế mạch máu. Dòng m.á.u tuôn ra lập tức chậm lại.
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của đám sát thủ đều đổ dồn vào Lý Quốc Thái và Đao Thần. Đao Thần có sức lực kinh người, túm Lý Quốc Thái lôi đi như lôi một con gà trống, chậm rãi lùi về phía sau. Đám sát thủ cũng tụ lại, tạo thành hình bán nguyệt, tiến về phía chủ nhân của chúng.
Lý Quốc Thái lại nở một nụ cười lạnh lùng, đầy vẻ đe dọa: “Ngươi mà dám g.i.ế.c ta, bọn thủ hạ của ta sẽ lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t toàn bộ các ngươi, không một ai có thể sống sót rời khỏi đây! Tên phản đồ này, dù thủ đoạn của ngươi có thông thiên đến mấy, cũng không thể cùng lúc đối phó với toàn bộ đội huyết tích tử của ta!”
“Ngươi nói không sai!” Đao Thần điềm tĩnh đáp: “Thế nên, ngươi phải ra lệnh cho chúng rút lui ngay lập tức.”
“Đừng mơ tưởng!”
Đao Thần đột nhiên cắm lưỡi d.a.o vào thắt lưng. Tay phải anh ta bóp mạnh quai hàm Lý Quốc Thái, tay trái thoăn thoắt nhét một vật gì đó vào miệng hắn. Lý Quốc Thái nhất quyết không chịu nuốt. Đao Thần dùng đầu gối huých mạnh vào lưng hắn, giật ngửa đầu Lý Quốc Thái ra sau. Hắn ta há miệng kêu “a” một tiếng, vật kia liền chui tọt xuống cổ họng.
Sắc mặt Lý Quốc Thái tái mét, trắng bệch, nói: “Ngươi… ngươi bắt ta nuốt cái gì vậy?”
“Thực cốt đoạn cân tán. Nó sẽ không lấy mạng ngươi, nhưng trong vòng một giờ đồng hồ, nó sẽ khiến gân cốt ngươi rã rời, biến ngươi thành một phế nhân. Chủ nhân của ngươi, Cảnh Vương Gia, liệu có chấp nhận nuôi một kẻ phế nhân vô dụng không?” Đao Thần cười khẩy, giọng đầy châm biếm.
“Thuốc giải… cho ta thuốc giải!” Lý Quốc Thái hoảng loạn kêu lên.
Đao Thần không nói nhiều, một cước đá thẳng Lý Quốc Thái văng ra xa. Thấy chủ nhân của mình đã được thả ra, đám sát thủ lập tức giơ huyết tích tử lên cao, chờ lệnh từ hắn.
Đao Thần điềm tĩnh nói: “Dẫn người của ngươi theo ta, ta sẽ đưa cho ngươi thuốc giải.”
Lý Quốc Thái lại cười khẩy, ánh mắt đầy hiểm độc: “Ta có một kế hoạch hay hơn nhiều. Bắt lấy hắn, tra tấn hành hạ, ta không tin không thể cạy miệng được hắn ta!”
Đao Thần chỉ khẽ hừ một tiếng, rõ ràng là đã sớm lường trước được điều này. Anh ta vén mặt nạ lên, nhanh chóng bỏ một viên thuốc vào miệng. Lý Quốc Thái khó hiểu hỏi vặn lại: “Ngươi vừa nuốt cái gì?”
"Thuốc độc, có tác dụng trong một tiếng. Nếu anh tự tin có thể buộc tôi mở miệng trong vòng một tiếng, vậy cứ tự nhiên!"
"Anh... anh đúng là một tên điên!" Lý Quốc Thái kinh hãi thốt lên.
Đao Thần cười lớn, xoay người bước ra ngoài. Đám sát thủ nhìn theo bóng lưng anh ta, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Lý Quốc Thái nghiến răng ra hiệu, đoạn quay sang nói với tôi: "Tống Dương, xem ra anh mạng lớn thật đấy. Lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ lấy mạng anh! Chúng ta đi!"
Đám người rời đi. Tất cả những chuyện vừa rồi đều diễn ra trong bóng tối, Tiểu Đào và mọi người chỉ nghe thấy âm thanh chứ không nhìn thấy gì. Tiểu Đào lo lắng hỏi: "Tống Dương, anh ở đâu?"
"Đợi lát nữa anh ra bật đèn."
"Không cần đâu, mọi người bật đèn flash điện thoại lên đi." Tiểu Đào ra lệnh. Một vùng ánh sáng trắng bật lên, miễn cưỡng cung cấp tầm nhìn. Khi thấy vết thương của Tinh Thần, Tiểu Đào và Băng Tâm đều kinh hãi. Vừa rồi, khi kiểm tra Huyết Tích Tử, tôi phát hiện trên đỉnh mũ có một cái cơ quan, nhưng không dám tùy tiện thử, dù sao tay Tống Tinh Thần còn ở trong đó, lỡ lưỡi d.a.o siết chặt lại thì toi.
Tinh Thần nói: "Không sao đâu, cứ ấn đi!"
Tôi hít sâu một hơi, ấn nút cơ quan. Chỉ nghe tiếng "rắc rắc", cửa mũ tự động mở ra, các lưỡi d.a.o thu lại, rút khỏi cánh tay Tinh Thần. Cậu ta đau đến tái mét mặt mày.
"Em có băng gạc vô trùng đây." Băng Tâm lấy ra một túi nylon.
"Nhanh chóng băng bó!" Tôi vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài, dùng răng xé một ít vải.
Tống Tinh Thần từ nhỏ đã tập võ, cảnh giác nhạy bén hơn người. Trong khoảnh khắc Huyết Tích Tử chụp xuống, cậu ta đã nhanh tay giơ lên cản lại, hơn nữa còn lựa cho cổ tay tránh lưỡi dao. Nếu không, e rằng bàn tay cậu ta đã khó giữ được rồi.
Băng bó xong cho Tinh Thần, cậu ta lí nhí cảm ơn. Tiểu Đào hỏi: "Đao Thần đã dẫn dụ chúng ra ngoài, liệu anh ta có gặp nguy hiểm không, có cần viện trợ không? ...Mặc dù người này cũng coi là kẻ xấu, nhưng em không muốn mắc nợ ân tình của anh ta."
Tống Tinh Thần nói: "Không cần đâu, xét về mưu trí lẫn kinh nghiệm, Đao Thần đều vượt xa Lý Quốc Thái, sẽ không dễ dàng bị tổn hại đâu."
Băng Tâm hỏi: "Ơ, đại ca, sao anh ấy lại gọi người đó là tiền bối?"
Tôi ngắt lời cô bé: "Giờ không phải lúc trò chuyện. Chúng ta đã mất quá nhiều thời gian rồi, mau đi cứu cô bé kia!"
Chúng tôi tức tốc rời khỏi xưởng đồ hộp, lái xe thẳng tới Tòa nhà Hoa Đỉnh. Tiểu Đào gọi cho Vương Thúc hỏi: "Lão Vương, cứu được người chưa?"
"Vẫn đang..."
"Cái gì mà 'vẫn đang'..."
Bên kia có tiếng đánh nhau vang lên, không ai trả lời điện thoại. Tiểu Đào đạp mạnh chân ga, các xe cảnh sát cũng bám sát phía sau. Chúng tôi vượt qua rất nhiều đèn đỏ, cuối cùng cũng tới được tòa nhà đang xây dựng dở dang.
"Nhanh lên, nhanh lên! Có tình huống đột xuất!" Tiểu Đào lớn tiếng kêu.
Đám cảnh sát theo chúng tôi xông vào, chỉ thấy rất nhiều người ngã la liệt trên cầu thang. Đang kinh ngạc thì một người kêu thảm thiết gục xuống, tiếng "rắc" giòn tan khi cổ anh ta gãy.
Tiểu Đào b.ắ.n chỉ thiên mấy phát, cảnh báo lực lượng cảnh sát theo sau rồi dẫn mọi người chạy lên lầu. Lên tới lầu ba, tại một khoảng trống, chỉ thấy Vương Thúc và Lý Tấn Phong đang đứng dựa lưng vào nhau, cùng chiến đấu với một đám côn đồ. Cả hai đều rất giỏi võ, đám côn đồ bị đánh ngã nằm la liệt khắp nơi.
Tiểu Đào quát lớn: "Đứng im, không được cử động! Cảnh sát đây!"
Đám côn đồ nghe thấy cảnh sát liền hoảng sợ ôm đầu đứng im, không dám nhúc nhích. Lý Tấn Phong lo lắng nói: "Các tầng dưới đã tìm hết rồi, không thấy con bé. Mọi người mau hỗ trợ tìm đi."
Tiểu Đào vung tay: "Tìm kiếm nhanh lên, thời gian không còn nhiều!"
Trước mắt chỉ còn khoảng 45 phút, cô bé đã bị tiêm thuốc độc ngấm chậm. Thời gian để tìm và giải độc vô cùng gấp rút, chúng tôi chỉ còn lại vỏn vẹn vài phút để hành động. Tôi liền bảo Băng Tâm mau gọi xe cứu thương, nói rõ tình hình và yêu cầu nhân viên y tế mang theo đủ loại huyết thanh giải độc.
Các nhân viên cảnh sát chia nhau ra bốn phía tìm kiếm. Tôi nhớ lại đoạn thu âm, nơi con gái Lý Tấn Phong bị nhốt có tiếng chim bồ câu. Chim bồ câu thường thích nơi sạch sẽ, hiếm khi hoạt động ở những khu vực bụi bặm. Hơn nữa, đường bay của chúng luôn cố định, trừ khi có lý do đặc biệt, chúng sẽ không thay đổi. Tôi đứng trên lầu nhìn ra bốn phía. Quá nhiều cao ốc xung quanh khiến lòng tôi trùng xuống.