Đầu óc Tần Đường ong lên, mắt hạnh mở lớn, cố gắng nhìn rõ gương mặt Tưởng Xuyên trong bóng đêm, ngơ ngác nhìn anh: “ anh nói cái gì?”
“ anh nói.” Tưởng Xuyên cúi đầu, đầu nghiêng về phía bên phải. Lại nghiêng thêm một chút nữa, tới gần khóe miệng cô, hôn nhẹ một cái: “Tiểu lưu manh kia hôn em ở chỗ này, đúng không?”
một nụ hôn rất nhanh, gần như chỉ là lướt qua rồi lập tức rời đi.
Tần Đường hoàn toàn phát ngốc rồi, đôi mắt chậm rãi mở to ra, nín thở nhìn anh, một câu cũng không thốt thành lời.
“Vẫn không nhớ ra à?” Tưởng Xuyên đã buông tay cô ra, khóe môi gợi lên một nụ cười, “ không phải nói ấn tượng sâu sắc lắm sao? Thù lâu như vậy mà đến giờ vẫn chưa nhớ ra ư?”
cô cúi đầu, sờ sờ khuôn mặt mình, sau đó liền bất tri bất giác thẹn quá hóa giận, lập tức giơ tay muốn đánh người.
Tưởng Xuyên giữ được cổ tay của cô, Tần Đường mặt đỏ tai hồng, cảm thấy bị người chiếm tiện nghi, còn bị người ta chơi một vố, cả giận nói: “anhbuông tay! Đồ lưu manh!”
Tưởng Xuyên: “.......”
anh vẫn là lưu manh, chỉ là bỏ đi được chữ “tiểu” đằng trước đi mà thôi.
Đôi mắt dần quen với bóng tối, hai người đã dần nhìn rõ được ánh mắt của nhau, mà đáy mắt của cô, tràn ngập giận dữ. Tưởng Xuyên nhận ra, mình đã chọc giận cô rồi. Nhưng anh không hối hận, có một số việc không thể là bí mật mãi mãi được, nếu cô cũng nhớ rõ, anh cũng nhớ rõ, thì không việc gì phải giấu diếm nữa cả.
…………..
Đây là chuyện của hai mươi năm trước. Năm đó Tưởng Xuyên 10 tuổi, kí ức vẫn rất rõ ràng. Đứa nhỏ vùng núi sinh hoạt nghèo khó, một năm khôngđược đến vài lần mặc quần áo mới, ăn không đến mấy viên kẹo, càng chưa hiểu rõ việc đời. Năm đó Tần Đường và ba mẹ cô tham gia hoạt động từ thiện, đại khái là ngoài anh thì rất nhiều đứa nhóc choai choai hồi đó đều có ấn tượng rất sâu sắc với Tần Đường.
cô mặc một chiếc váy công chúa, lớn lên trắng trắng, nhỏ nhỏ, đôi mắt rất to. nói tóm lại là rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu.
Ở trường tiểu học Hy Vọng nghèo khó kia, anh cũng giống như rất nhiều đứa trẻ khác, mỗi ngày đều phải đi một đoạn đường rất xa từ trong núi ra mới đến được trường học, người thành phố đối với bọn họ thực sự rất mới lạ, đặc biệt là đứa nhỏ xinh đẹp đến không tưởng được như Tần Đường, bọn họ từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy.
cô ôm gói bánh kẹo trong tay phân phát cho rất nhiều đứa trẻ còn lớn hơn cả cô, thân hình nhỏ nhắn, nhưng lại rất nghiêm túc.
Tưởng Xuyên đứng ở bên ngoài cửa sổ ngắm cô, sau đó mẹ cô thấy anh, đem một đống bánh kẹo nhét vào trong lòng tiểu Tần Đường, chỉ ra ngoài cửa sổ, rồi ghé vào tai tiểu nha đầu nói gì đó. Sau đó tiểu nha đầu kia liền ôm một đống đồ ăn vặt đi về phía anh, đi được một đoạn, đồ trong tay rơi xuống đất, cô ngồi xổm xuống đất nhặt, nhặt, nhặt mãi không xong, khuôn mặt nhỏ ủy khuất đến muốn khóc.
cô ngẩng đầu, mếu máo chu miệng lên: “Ba ơi, An An nhặt mãi mà không xong………”
Cuối cùng, vẫn là ba cô ấy đi tới giúp cô nhặt hết những đồ ăn vặt đó lên.
cô ôm đống đồ ăn vặt đi đến trước mặt anh, vẻ mặt tranh công, giọng nói mang đậm chất của trẻ con, mềm mại, ngọt ngào: “ anh, cho anh kẹo này.”
Lúc còn nhỏ, tính cách Tưởng Xuyên khá cứng đầu, lại có chút hư hỏng, cùng với những đứa trẻ khác hoàn toàn khác biệt. anh đối với mấy thứ đồ như bánh kẹo gì đó không hứng thú lắm, mặc dù một năm có khi không được ăn đến một lần, nhưng vẫn không thích như cũ.
Tưởng Xuyên cũng không nhận lấy đống đồ kia như những đứa trẻ khác mà chỉ nhìn cô chăm chú, cảm thấy đôi mắt cô khi chớp chớp, trông đặc biệt xinh đẹp.
Tiểu nha đầu cảm thấy rất mờ mịt, bé muốn đem đồ ăn cho anh ấy, cánh tay nhỏ hơi buông lỏng một chút, đồ ăn lại một lần nữa rơi đầy trên mặt đất.
cô chu cái miệng nhỏ lên nhìn anh, lại nhìn đống đồ nằm ngổn ngang dưới đất, thân mình nhỏ bé nhận mệnh lại ngồi xổm xuống tiếp tục công cuộc nhặt đồ, nhưng lần này cũng như lần trước, cô nhặt mãi vẫn không xong.
Tiểu nha đầu lại ngước lên nhìn anh, vẻ mặt cầu xin sự giúp đỡ.
Tưởng Xuyên bỗng nhiên chìa tay nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn mềm mềm của cô, tiểu nha đầu bị hành động bất chợt của anh dọa sợ, lùi lại mộtbước, lại bị đồ ăn trên mặt đất ngáng chân, ngã phịch một cái đặt m.ô.n.g xuống đất, miệng mếu máo, dáng vẻ rưng rưng sắp khóc.
Tưởng Xuyên kéo cô đứng dậy, nói: “ anh không cần kẹo, cho anh hôn một cái nhé."
anh nhìn An An chằm chằm, thấy cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ sắp khóc kia, tính khí liền nổi lên, bỗng nhiên cúi đầu hôn chụt một cái lên mặt cô.
Tiểu nha đầu lại bị anh dọa một lần nữa.
Giây tiếp theo liền “Òa” lền một tiếng, khóc đến long trời lở đất, vừa khóc vừa quay người chạy, “Oa oa oa,............. mẹ ơi………”
Lúc ấy, tất cả mọi người đều quay lại nhìn anh. Tưởng Xuyên lúc đó rốt cục cũng chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi, bị mọi người nhìn như vậy cũng luống cuống.
Cũng may, ba mẹ cô không trách anh.
một lát sau, tiểu nha đầu khóc đến đỏ hồng cả mắt lại ôm một gói kẹo đến, Tưởng Xuyên thấy dáng vẻ cô rất đáng thương, vốn định sẽ nhận lấy, không ngờ, tiểu nha đầu kia lại hùng dũng nhét kẹo vào lòng anh, sau đó liền xoay người chạy đi.
…………………
Khoảng 2, 3 năm sau, cha mẹ Tần Đường lại đi qua trường tiểu học Hy Vọng, Tưởng Xuyên vẫn nhớ rõ bọn họ.
Lại lần nữa, sau khi đã ra khỏi núi, anh lại nhìn thấy ba mẹ Tần Đường trên TV, xem được những bộ phim truyền hình mà mẹ Tần Đường đóng, nhưng lại không thấy được Tần Đường. Lúc đó, nhũ danh của cô là An An, cho nên, anh cho rằng cô tên là An An.
không ngờ, sau nhiều năm như vậy, Tần Đường lại đi đến bên cạnh anh.
Tưởng Xuyên hiểu rõ, bọn họ là người của hai thế giới.
Tưởng Xuyên nắm cổ tay cô, giọng nói rõ ràng: “thật sự muốn đánh sao?”
Tần Đường cắn môi, không nói câu nào.
Lúc trước chính miệng cô đã nói, nếu muốn hôn cô nhất định cô sẽ đáp trả bằng hai cái tát, nên Tưởng Xuyên đây chính là cố ý.