Tần Đường không ăn cơm tối ở nghĩa trạm, cô đi đến trước mặt Lữ An: “Có thể cho tôi mượn chìa khóa xe không?”
Lữ An hỏi: “cô muốn đi ra ngoài sao?”
Tần Đường gật đầu: “Có người bạn đi công tác ở đây, tôi qua gặp anh ấy một lát.”
Lữ An nói: “Chìa khóa xe ở chỗ anh Tưởng đó.”
“..........Được.”
Tần Đường đứng ở trước cửa phòng của Tưởng Xuyên, do dự một lúc, vừa muốn giơ tay gõ cửa, cánh cửa liền được mở ra từ bên trong. Tưởng Xuyên nhìn tay cô vẫn đang giơ giữa chừng, cười.
Từ sau khi trở về, cô vẫn chưa hề cho anh sắc mặt tốt lần nào, lần này cô lại chủ động đến tìm, làm anh cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Em tìm anh?”
Thân thể cao lớn chắc nịch của Tưởng Xuyên chắn ngay trước mặt cô, khiến Tần Đường trong nháy mắt đột nhiên không nói được câu nào, mãi nửa ngày mới rặn được một câu: “ Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, nên qua mượn anh chìa khóa xe.”
Tưởng Xuyên nhìn cô hai giây, hỏi: “ đi đâu?”
Tần Đường ngẩng đầu nhìn anh: “ Tôi đi đâu còn phải báo cáo với anh sao?”
“Tốt nhất là nên như vậy.” anh nói, “Dù sao em vẫn còn ở đây, em sẽ không quên chuyện lần trước nhanh thế chứ?”
Tần Đường nhìn anh một lát, cuối cùng nói: “ Tôi vào nội thành, ăn cơm với bạn.”
Tưởng Xuyên lấy chìa khóa xe trong túi quần ra, tung lên, Tần Đường duỗi tay ra định đỡ lấy lại bị anh giành trước một bước, tay hai người sượt qua nhau, chìa khóa lại rơi vào lòng bàn tay Tưởng Xuyên. anh ra khỏi phòng, đóng cửa lại, bỏ qua biểu tình tức giận trên khuôn mặt cô đi lên phía trước: “ anh đưa em đi.”
Tần Đường cắn mối, trừng mắt nhìn bóng dáng Tưởng Xuyên.
Vài giây sau, nhân lúc Tưởng Xuyên không để ý liền duỗi tay đoạt lấy chùm chìa khóa đang mắc trên ngón tay anh, khuôn mặt vô cùng đắc ý lắc lắc chùm chìa khóa: “ không cần, tôi tự đi.”
Ánh mắt Tưởng Xuyên nhìn thẳng về phía cô, chìa bàn tay ra: “Đưa đây.”
Tần Đường móc chìa khóa vào ngón tay mình quay quay vài vòng, không thèm để ý đến Tưởng Xuyên, xoay người rời đi.
Tưởng Xuyên nheo mắt nhìn theo bóng dáng nhẹ nhàng của cô, bước dài hai bước đuổi theo, túm lấy tay của cô ấn vào trên tường, thấp giọng nói: “Có đưa hay không?”
Vừa nói thân hình vừa ép tới, khóa chặt cô giữa vách tường và người mình.
Tần Đường cố gắng tránh, tránh, tránh, nhưng tránh không được.
Ở dưới lầu, A Khởi và Tiểu Thành đang sửa sang lại mấy bao tải đựng đồ, Tiểu Bạch và Từ Bằng ở bên cạnh hỗ trợ.
Nhưng động tĩnh ở trên tầng hai đúng là không nhỏ, đầu tiên là Tiểu Bạch hét lên một tiếng, sau đó ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía tầng hai.
Những người khác cũng nhờ đó mà phát hiện, ai nấy vui vẻ thò mặt ra hóng.
Tiểu Thành kinh ngạc nhất: “CMN chứ! anh đây là định cường hôn người ta sao?”
A Khởi cắn môi, mở lớn mắt nhìn chằm chằm hai người bên trên.
Mà Tiểu Bạch da mặt mỏng, hoàn toàn không có cách nào nhìn được nữa, cúi gằm đầu xuống, khuôn mặt đỏ bừng.
Thân hình Tưởng Xuyên cao lớn, hoàn toàn che khuất thân hình của Tần Đường, chỉ có thể nhìn thấy hai cánh tay bị giữ cao quá đầu đang khôngngừng giãy dụa của cô nên trong cảm nhận của người khác, đặc biệt là dưới góc độ này, quả thật rất giống bị cường hôn….
Còn là loại hình hôn kịch liệt này nữa…..
Tầng trên tầng dưới khoảng cách không xa, những lời Tiểu Thành nói từng chữ đều lọt vào tai hai người.
Tưởng Xuyên dựa sát vào người cô, trên người anh có một loại khí thế bức người, vì khoảng cách chỉ ngay trước mắt, nên khí thế đó càng trở nên cường đại.
Tần Đường đỏ mặt, trái tim đập loạn trong lồng ngực, cố gắng tránh ra nhưng hoàn toàn không thể.
Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô, ngón tay chậm rãi tách tay cô ra, lấy được chìa khóa, sau đó thả cô ra, khóe môi cong lên: “ đi thôi, anh đưa em đi.”
Tần Đường đứng im bất động tại chỗ, trừng mắt nhìn anh.
Tưởng Xuyên đi được hai bước, lại quay lại nhìn: “Còn muốn anh dắt em đi sao?”
“...........” Vài giây sau, Tần Đường mới mang vẻ mặt miễn cưỡng đi theo.
Hai người một trước một sau đi xuống, Tiểu Thành nháy mắt với Tưởng Xuyên: anh, được đó!
Tưởng Xuyên lạnh lùng nhìn lướt qua, Tiểu Thành lập tức cúi đầu xuống.
Hai người lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi nghĩa trạm.
……
Tiểu Thành ngồi cười một mình, lúc này, Tào Thịnh và Lữ An sau khi bàn chuyện ở trong phòng xong đi ra ngoài hút thuốc, thấy vẻ mặt ngốc nghếch kia của cậu ta liền hỏi: “Cười cái gì thế?”
Tiểu Thành vội vàng lắc đầu: “ không, không có gì ạ……..”
Loại chuyện thế này, một mình mình hóng thôi là được rồi, nếu anh Tưởng biết mình khuơ môi múa mép nói lung tung thì nhất định sẽ bị chỉnh chết.
Tào Thịnh hỏi: “Tưởng Xuyên đi ra ngoài rồi sao?”
Tiểu Thành gật đầu: “Vâng. Ra ngoài với chị Tần Đường rồi ạ.”
Lữ An: “Hai người đi cùng nhau?”
Tiểu Thành: “ Đúng thế.”
Lữ An nhướng mày, cũng cười.
……….
Buổi chiều, Hạ Tòng An tới Tây An. Sau khi gọi điện thoại cho Tần Đường liền đứng chờ ở sảnh khách sạn.
Tưởng Xuyên chở Tần Đường đến cửa khách sạn, Tần Đường lạnh nhạt nói: “ anh để tôi xuống ở đây đi.”
Tưởng Xuyên đỗ xe lại, rút một điếu thuốc ra, nhìn cô dứt khoát xuống xe, hắng giọng gọi cô lại: “Xong việc thì gọi điện thoại cho anh.”
Tần Dường quay đầu lại nhìn: “ không cần, anh cứ về trước đi.”
Đôi mắt Tưởng Xuyên nhìn lướt ra phía sau cô.
Hạ Tòng An đi về phía Tần Đường, đứng ở đằng sau cô gọi: “Đường Đường.”
Tần Đường quay đầu lại, thấy đối phương liền nở một nụ cười, rảo bước đi đến.
Hạ Tòng An một thân sơ mi trắng quân âu đen, thân hình cao lớn thon dài, ngũ quan tuấn lãng nho nhã, làn da cũng trắng, chính là điển hình của mộtvị tinh anh.
Khí chất quanh người khác một trời một vực so với Tưởng Xuyên.
Ngón tay Tưởng Xuyên kẹp điếu thuốc, cánh tay gác ở trên cửa sổ, híp mắt nhìn hai người, miệng nhả ra một vòng khói.
Hạ Tòng An nhìn Tần Đường: “Sao lại gầy thế này.”
Tần Đường nói: “Đâu có đâu, anh nhìn nhầm rồi.”
Nhưng dường như ánh mắt phía trước quá mức mãnh liệt, khiến cho Hạ Tòng An không thể không nhìn về phía đó. Đối phương là một người đàn ông, ngồi trên xe Jeep đen, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, ngũ quan kiên cường, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, cánh tay gác trên cửa sổ xe lộ ra cơ bắp cuồn cuộn hữu lực.
Hạ Tòng An hơi nâng cằm, hỏi Tần Đường: “Em quen à?”