Anh Mới Là Chồng Em

Chương 1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lúc tụ họp ăn uống, tôi uống hơi nhiều, liền gọi sếp là chồng.

Đồng nghiệp trêu chọc: "Cô muốn theo đuổi sếp đến phát điên rồi à."

Sếp lạnh mặt quát tôi: "Ngay cả miệng cũng không quản được, còn uống gì mà uống?"

Không khí im lặng trong chốc lát.

Ông lớn phía đối tác, người khó nói chuyện nhất, khẽ cười lạnh một tiếng.

"Em ấy gọi tôi mà."

"Cậu kích động cái gì vậy?"

1.

Từ lúc còn ở trường, tôi đã theo chân Lục Đình An thẳng vào công ty, làm trợ lý cho anh.

Tôi thích Lục Đình An, ai cũng biết điều đó.

Khi mang tài liệu đến, tôi nghe thấy trong đó có người trêu chọc.

“Thời Vu là đại tiểu thư như vậy, hạ mình làm trợ lý cho anh, anh thật biết thương hoa tiếc ngọc nhỉ?”

Lục Đình An “chậc” một tiếng.

“Cô ấy tự nguyện đến, tôi biết làm sao được?”

Người bên cạnh cười lên.

“Cũng đúng, cô ấy lúc nào cũng thích bám lấy anh.”

“Nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.”

“ Nhưng anh Lục, anh thật sự không định ở bên Thời Vu sao?”

“Cô ấy đúng là nằm mơ cũng muốn bên anh.”

“Lần trước cô ấy bị gia đình sắp xếp xem mắt, tối đó anh gọi tụi em đi uống, em còn tưởng anh khá quan tâm cô ấy.”

Câu nói vừa dứt, Lục Đình An như đột nhiên tức giận, giọng nói lạnh lùng hẳn đi.

“Chỉ là một cô gái hay bám lấy người khác, tôi quan tâm gì chứ?”

Ngoài cửa, tay tôi đang định gõ thì dừng lại.

Tôi trực tiếp nắm lấy tay nắm cửa, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng mọi người vì tôi đột ngột vào mà ngẩn người một lúc.

Nhưng chỉ là một khoảnh khắc.

Rồi nhanh chóng như không có chuyện gì, hớn hở cười nói:

“Trợ lý Thời, lại đến mang đồ ăn sáng cho anh Lục à?”

Bữa sáng mỗi ngày không thay đổi.

Lục Đình An đầu không ngẩng lên, như đã đoán trước được tôi sẽ làm gì.

Chỉ khẽ hất cằm về phía tôi.

“Đặt lên bàn đi.”

Nhưng tôi lắc đầu.

Đặt cả tài liệu lẫn đơn từ chức lên bàn.

“Không phải đồ ăn sáng.”

“Là đơn xin nghỉ việc của tôi.”

“Lục tổng, xin nhận cho.”

2.

Mọi người đều sững sờ.

Họ đồng loạt xúm lại, cúi xuống đọc rõ từng chữ trên đơn, ngỡ ngàng hỏi:

“Không phải, Thời Vu, cô nghiêm túc đấy à?”

Lục Đình An cuối cùng cũng nhăn mày, ngẩng đầu lên.

Anh nhìn tôi.

“Lại trò gì nữa thế?”

Tôi đẩy đơn xin nghỉ việc về phía anh.

“ Tôi nghỉ việc.”

“Bản điện tử tôi cũng đã gửi vào email của anh rồi, nhớ xem nhé!”

Lục Đình An liếc mắt nhìn lá đơn trên bàn, hơi cáu hỏi:

“Chỉ vì hôm qua tôi bắt cô tăng ca một chút à?”

Tôi lắc đầu: “Không phải.”

“ Tôi chỉ là không muốn làm nữa.”

Gương mặt Lục Đình An cuối cùng cũng dần trở nên nghiêm trọng.

Khi tôi quay người định rời đi, anh gọi lại.

“Thời Vu.”

“Nếu bây giờ cô rời đi, sau này muốn trở lại bên tôi cũng không còn cơ hội nữa.”

Như một lời đe dọa, cũng như lời cảnh cáo.

Tôi không quay đầu lại.

“Vậy thì không quay lại.”

Bầu không khí trong phòng ngay lập tức lạnh xuống đến mức đóng băng.

Khi đẩy cửa ra, phía sau có tiếng dò xét nhỏ nhẹ.

“Anh Lục, cô ấy chỉ là tiểu thư nên bướng bỉnh chút thôi, anh đừng để ý…”

“ Đúng rồi, cô ấy thích anh thế nào, anh còn không biết sao?”

“Biết đâu chiều nay cô ấy lại hối hận, lại đòi quay về…”

Lục Đình An chăm chú nhìn cánh cửa đóng lại, cười lạnh một tiếng.

“Có ai quan tâm cô ta đâu.”

3.

Tôi vứt hết những thứ không cần trong công ty đi.

Cuối cùng, chẳng còn lại gì.

Nhìn chỗ làm trống trơn, tôi muốn bật cười.

Trong đầu lại nhớ về tối qua, lúc tôi bị giữ lại tăng ca ở công ty, nhận được đoạn video giấu tên.

Trong phòng VIP ánh đèn đỏ rực, rượu vang đầy ly, Lục Đình An ôm một người phụ nữ xinh đẹp rực rỡ trong lòng, thản nhiên nghe mọi người xung quanh bàn tán.

“Thời Vu giờ vẫn ngoan ngoãn ở lại làm cục nợ cho anh Lục à?”

“Cậu nghĩ anh Lục có tài năng gì khiến cô tiểu thư đó bao lâu rồi không tham gia buổi tụ họp của bọn mình?”

Quả thật.

Theo đuổi Lục Đình An bao nhiêu năm, tôi, một tiểu thư nhà giàu, làm việc như trâu như ngựa cho anh ta.

Chỉ cần anh ta nói, tôi sẵn lòng tăng ca, tham gia tiệc xã giao, cuối cùng cơ thể bệnh tật đầy mình.

Chỉ nhận lại những câu trêu chọc của đám bạn anh ta.

“Nhìn thế này thì Thời Vu đúng là con ch.ó ngoan nhất bên cạnh anh Lục rồi.”

Còn anh ta bên cạnh nâng ly, không phản bác.

Thậm chí còn cười khẩy.

“Nói gì đấy?”

“Chỉ có cô ấy là chó thôi, đâu có cái nhất nào.”

Khiến mọi người xung quanh cười ầm lên.

Khoảnh khắc đó, tôi như bị dội cả xô nước lạnh từ đầu đến chân.

Rất lạnh.

Nhưng cũng tỉnh táo ngay lập tức.

Suy nghĩ một lúc, tôi lặng lẽ lấy điện thoại, từ danh bạ tìm ra người xem mắt gia đình giới thiệu trước đó.

Nghe nói đây là người điều kiện tốt nhất.

Chỉ là trước đây tôi mải si mê Lục Đình An, luôn trì hoãn gặp mặt, còn định phá hỏng buổi xem mắt.

Bây giờ…

Dù có vẻ không đúng đắn lắm.

Nhưng ai cũng biết, cách tốt nhất để thoát khỏi một mối quan hệ cũ là bắt đầu một mối quan hệ mới.

Tôi gõ nhẹ trên màn hình.

[Ngày mai anh rảnh không, chúng ta gặp nhau được chứ?]

Không ngờ đối phương gần như ngay lập tức trả lời.

[Được.]

Anh Mới Là Chồng Em

Chương 1

Chương trước
Chương sau