6.
Thái độ của anh rõ ràng và kiên định.
Tôi thật sự bối rối.
Có ai chỉ mới xem mắt mà lại muốn kết hôn ngay vậy?
Mà đối tượng lại là Hạ Bắc Chu…
Người đàn ông trước đây tôi nghĩ là không thể với tới.
Ngồi đối diện vô cùng thật lòng, nhẹ nhàng nói muốn làm chồng tôi.
Tôi vẫn thấy khó tin.
“ Nhưng … tại sao là tôi?”
Anh như đã đoán trước tôi sẽ hỏi.
Thoải mái ngả người ra sau, nghiêng đầu.
“Một cô gái như Thời tiểu thư, tài năng, tính cách, ngoại hình đều hiếm có, muốn cưới em, cần lý do gì nữa?”
Nói xong, anh nhếch mày cười với tôi.
Giọng điệu và biểu cảm quá nghiêm túc.
Làm tôi lại thấy ngại ngùng.
Tôi chạm nhẹ mũi.
“ Nhưng điều kiện của anh còn tốt hơn nhiều mà?”
Hạ Bắc Chu hiếm hoi dừng lại hai giây.
Nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Vậy Thời tiểu thư nghĩ tôi thế nào?”
Tôi sửng sốt.
Vô thức nuốt nước bọt.
Lặng lẽ nhìn mâm cơm trước mặt, toàn món hợp gu tôi, rõ ràng là được chuẩn bị kỹ càng.
Lúc nãy tôi cũng muốn nói điều này.
Tôi mời anh muộn vậy mà bữa ăn hôm nay lại tìm hiểu khẩu vị tôi tỉ mỉ đến thế.
Ít nhất với tư cách người xem mắt, anh rất có tâm.
Cách đối xử cũng hoàn toàn không lạnh lùng, tàn nhẫn như lời đồn.
Cộng thêm hàng tá điều kiện “phần cứng phần mềm” siêu khủng của anh …
Ai mà không thấy anh tốt chứ?
Tôi do dự một lúc.
“Anh….”
“Rất tốt.”
Hạ Bắc Chu vui mừng thấy rõ, cúi đầu cười khúc khích.
Đẩy cuốn sơ yếu lý lịch về phía tôi.
“Vậy thử cùng tôi đi?”
Ý anh là kết hôn.
Tôi trong lòng né tránh theo phản xạ.
Bước tiếp theo chưa từng nằm trong kế hoạch cả đời của tôi.
Nhưng tình cảm chân thành từ Hạ Bắc Chu làm tôi muốn mình thành thật nhất có thể.
“Chúng ta có thể thử tiếp xúc trước.”
“Dù sao kết hôn… có thể hơi nhanh phải không?”
Anh nghe câu trả lời của tôi, ánh mắt thoáng buồn.
Rồi nhanh chóng che giấu.
Khẽ gật đầu ngoan ngoãn.
“Được, nghe em.”
7.
Ăn xong, Hạ Bắc Chu gọi trợ lý sắp xếp tài xế đưa tôi về.
Trên đường, vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa trợ lý và anh ấy, tôi mới biết, vào thời điểm tôi hẹn anh đi ăn, hóa ra có một cuộc họp quốc tế rất quan trọng.
Tôi lập tức cảm thấy rất áy náy.
“Làm ảnh hưởng đến cuộc họp của anh à? Xin lỗi, tôi không biết …”
Hạ Bắc Chu vẫy tay an ủi tôi.
“Có gì đâu mà.”
“Cuộc họp lúc nào cũng có thể diễn ra được.”
Dù giọng điệu và cử chỉ của anh đều nói rằng không sao cả.
Nhưng tôi vẫn thấy cắn rứt trong lòng.
Thấy tôi có vẻ buồn, Hạ Bắc Chu cúi xuống, đưa mặt sát gần tôi, chớp mắt.
“Nói thật, họp hành có quan trọng bằng cưới vợ không?”
“Dù sao em mời tôi, cũng không phải chuyện thường xuyên xảy ra.”
Mặt anh rất gần tôi.
Gần đến mức tôi nhìn rõ hàng mi dài và dày của anh đang chớp chớp.
Và đôi mắt đẹp như trời phú ấy, phản chiếu hình bóng tôi.
Lúc đó, tôi thậm chí nghe rõ nhịp tim mình đập nhanh dần.
“Hạ Bắc Chu…”
Có lẽ thấy tôi không thoải mái, má anh cũng hơi ửng đỏ.
Anh từ từ lùi mặt ra xa tôi.
“A…”
“ Tôi phải đi làm đây.”
Lời chia tay vội vã.
Khi anh quay người bước từng bước dài, dáng đi có vẻ hơi … không đều.
Tôi nhìn bóng lưng anh, rồi từ từ kéo cửa kính lên.
Trong lòng bỗng vui vẻ khó tả.
Hình như… tôi thật sự rất thích ở bên Hạ Bắc Chu.
Đến tận tối, Hạ Bắc Chu mới hết bận, nhắn tin cho tôi.
Là một tấm ảnh trăng sáng treo cao, rõ ràng là mới chụp.
Tôi nhanh chóng trả lời: [Đẹp quá.]
Anh còn trả lời nhanh hơn.
[ Đúng vậy, thấy nó là lại nhớ đến em.]
Nhớ tôi sao?
Tôi vô thức thấy mặt mình nóng bừng.
[Anh lúc nào cũng giỏi làm người khác ngại ngùng vậy hả?]
Anh lại tỏ vẻ thành thật.
[Nói gì nghĩ đó thôi.]
[Cái này gọi là làm người khác ngại ngùng hả?]
Người này …
Sao lúc nào cũng có thể nghiêm túc nói những lời làm người ta đỏ mặt, tim đập nhanh vậy?
Tôi còn đang nghĩ nên trả lời sao thì lại thêm tin nhắn mới đến.
[Ngày mai em rảnh không, cùng đi ăn nhé?]
Tôi gần như không do dự.
[Dạ.]
8.
Hạ Bắc Chu không ngại ngần chủ động gửi lời mời.
Kết quả liên tiếp vài ngày sau đó, tôi đều đi ăn cùng Hạ Bắc Chu.
Có lúc ăn xong anh rảnh rỗi, còn đi dạo cùng tôi.
Anh đi bên cạnh tôi, khiến tôi đi mua sắm được nhiều người để ý hơn.
Khi đi chơi xong anh đưa tôi về, luôn như có phép thuật từ trong xe lấy ra một món quà.
Có lúc là túi xách phiên bản giới hạn khó mua, có lúc là đồ trang sức đắt tiền ở buổi đấu giá.
Lúc đầu tôi không dám nhận.
Nhưng anh lại nghiêm túc lạ thường.
“Thời tiểu thư, nếu giờ chúng ta đang trong giai đoạn tiếp xúc thì anh là người đang theo đuổi em.”
“Tặng quà hay những thứ khác, đều là chi phí anh nên bỏ ra cho em.”
“Cũng nằm trong khả năng cá nhân anh.”
“Nếu em không nhận, anh sẽ nghĩ em đang từ chối tiếp xúc sâu hơn với anh.”
Nói đến đây, anh còn hạ mắt xuống.
“Hay là em thật sự nghĩ như vậy?”
Mặt anh buồn bã, khiến tôi không biết nói gì.
Chỉ còn biết cầm hết đồ đạc về.
Mỗi ngày đều cảm nhận cảm giác bị tiền “đè” một cách choáng ngợp.
Nhưng nhận nhiều quá cũng khiến tôi hơi ngại.
Vậy nên trước giờ đi ăn hôm đó, tôi tranh thủ đến trung tâm thương mại sớm, định chọn quà cho Hạ Bắc Chu.
Kết quả đi lòng vòng rất lâu mà không tìm được thứ anh cần.
Đành chọn thương hiệu mà anh hay mặc, lấy chiếc cà vạt tôi thấy dễ phối nhất.
Khi đang gói quà và thanh toán, bỗng có tiếng cười khẽ phía sau.
“Thời Vu, cuối cùng cũng làm loạn đủ rồi hả?”
Tôi lập tức đứng cứng đờ.
Bởi giọng nói này rất quen thuộc.
Là Lục Đình An.
Tôi quay đầu lại.
Lục Đình An và mấy người bạn không biết từ lúc nào đã đứng trước cửa hàng, thản nhiên hếch cằm nhìn tôi.
Tôi không thèm nhìn lại lần hai, quay đi tiếp tục đợi nhân viên gói hàng.
Nhưng mấy người đó cố xúm lại.
“Trợ lý Thời đi mua đồ à? Đây là cà vạt nam, chắc là tặng anh Lục rồi?”
“Kiểu này vừa nhìn đã thấy hợp màu vest anh Lục hôm nay, trợ lý Thời có mắt nhìn nhỉ!”
“ Nhưng cô quậy mấy ngày nay khiến anh Lục hơi cáu, một cái cà vạt chắc không đủ xin tha đâu …”
Trong tiếng nói cười huyên náo, Lục Đình An khịt mũi.
“Ai cần cà vạt…”
“ Nhưng nếu cô chịu xin lỗi tử tế, tôi cho cô đường lui đấy.”
Tôi nghe giọng phát ngán.
Thà không nhìn luôn.
“ Tôi đã nghỉ việc rồi, tôi tên Thời Vu, không phải trợ lý Thời.”
“Cũng không phải mua cho Lục Đình An, mấy người đừng gây rối được không?”
Nói xong, mấy người kia cười nhếch mép rồi ngừng lại.
Mặt Lục Đình An cũng tệ đi.
Anh ta nhìn tôi hồi lâu.
“Mấy ngày rồi còn chưa đủ à?”
“Đủ rồi, Thời Vu, tôi không có thêm kiên nhẫn đâu.”
Nói xong, anh ta còn mỉa mai liếc nhìn cà vạt vừa gói xong của tôi.
“Cà vạt nam, cô còn có thể tặng cho ai?”
Tôi thanh toán, nhận hàng.
“Tặng người tôi xem mắt, được không?”
Lục Đình An nheo mắt.
“Cô không nói mình đi xem mắt mà?”
Tôi cầm quà quay người bước ra ngoài.
“Đổi người rồi.”
Giọng anh ta lạnh tanh.
“Ai?”
Tôi ngập ngừng, chọn nói thật.
“Hạ Bắc Chu.”
Cái tên này ai trong giới cũng biết, khiến cả đám người im lặng.
Chút sau, lại vang lên tiếng cười khẩy, châm biếm.
Giọng Lục Đình An lạnh lùng vang theo sau.
“Thời Vu.”
“Dùng người đàn ông khác để làm tôi tức giận mới ngu ngốc làm sao.”
“Hơn nữa, sao cô không bịa chuyện gì thật hơn đi?”
Tôi không muốn quan tâm họ có tin hay không.
Tôi không quay đầu lại, cứ thế rời đi.