13.
Từ cục dân chính bước ra, tôi có cảm giác như mình đang mơ.
Giấy chứng nhận kết hôn trong tay, nhẹ tênh như không.
Chưa kể Hạ Bắc Chu, dù đã tỉnh rượu nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Anh ho một tiếng.
“Dù em có quyết định bốc đồng đi nữa... giờ giấy kết hôn đã lấy rồi thì không thể hủy được.”
Tôi vẫy vẫy cuốn sổ đỏ trong tay.
“Kết hôn với một người như anh, ai mà muốn hủy chứ?”
“Phải giấu giấy kết hôn đi, kẻo bị ai đó lấy mất.”
Hạ Bắc Chu rõ ràng bị tôi trêu muốn bật cười.
Nhưng lần này anh cố nhịn.
Anh suy nghĩ một lát.
“Vậy… lát nữa mang đồ của em qua nhà anh nhé?”
Nói xong, như hơi ngại, anh sờ mũi bổ sung.
“Nhà anh an ninh tốt, không có trộm.”
Tôi bật cười.
“Được thôi.”
Hạ Bắc Chu đỏ tai.
Chúng tôi đứng đối diện nhau, trao đổi vô số ánh mắt.
Rồi tôi thử mở lời.
“Này, Hạ Bắc Chu…”
“Việc kết hôn của chúng ta, có thể giữ bí mật một thời gian được không?”
Anh lập tức cảnh giác.
“Tại sao?”
Tôi gãi đầu.
“Chỉ là... kết hôn để anh đừng suy nghĩ nhiều, để anh có cảm giác an toàn, nhưng giờ kết hôn luôn, em vẫn còn hơi bỡ ngỡ.”
“Em muốn cho mình chút thời gian thích nghi.”
Khi tôi nói hết nửa câu đầu, Hạ Bắc Chu đã được dỗ dành.
Đôi môi mím chặt nhẹ nhàng khẽ cười.
Nhưng giọng nói vẫn có chút ấm ức.
“Giữ bí mật đến khi nào? Không ai được nói ra à?”
Tôi suy nghĩ.
“Thế định trước một tháng đi? Không ai nói hết, được không?”
Hạ Bắc Chu mím môi, cúi đầu siết c.h.ặ.t t.a.y như đang cố thuyết phục bản thân.
Tôi kiên nhẫn đợi hai phút.
Anh thật sự thuyết phục được mình.
“Được rồi.”
Tôi nhìn khuôn mặt anh vẫn còn hơi ấm ức mà lại muốn cười.
Ai nói Hạ Bắc Chu lạnh lùng vô tình cơ chứ?
Người đàn ông này rõ ràng rất ngoan!
Tôi nhón chân, vuốt đầu anh.
“Ngoan thật, chồng à.”
Hạ Bắc Chu đỏ mặt trong nháy mắt.
“Em vừa gọi anh là gì?”
Tôi chớp mắt.
“Chồng đó.”
Mặt anh càng đỏ thêm, cúi đầu cố giấu diếm.
“Ồ...”
Tôi cố tình trêu.
“Thế chồng nên gọi em là gì?”
Hạ Bắc Chu đỏ mặt liếc quanh, nhẹ nhàng khẽ cúi sát vào tai tôi.
“Ừm... vợ.”
Hơi thở nóng rẫy quệt ngang tai tôi, ngứa ngáy dễ chịu.
“Không nghe rõ, gọi lại đi.”
Hạ Bắc Chu khúc khích rồi nhẹ nhàng cắn vào tai tôi một cái.
“Thật sự không nghe rõ à?”
“Vợ...”
Cảm giác đầu lưỡi ướt át như điện giật khiến tôi lập tức lùi đầu ra cách anh ba chục centimet.
Không quên nhíu mày nhìn anh một cái.
Anh chỉ cong mắt cười nhìn tôi.
“Vợ.”
“Dễ thương quá.”
...
!
14.
Chiều hôm đó, Hạ Bắc Chu liên hệ người giúp tôi chuyển nhà.
Một chiếc xe tải cực lớn đỗ ngay cổng khu chung cư, oai phong lẫm liệt, người qua đường không khỏi ngoái nhìn.
Khổ nỗi là...
Trước đó tôi hơi mất kiểm soát, mua nhà ngay khu chung cư của Lục Đình An.
Anh ta cũng nhìn thấy tôi.
Nhìn thấy tôi đang chuyển nhà, anh ta mặt đen kịt đứng bên cạnh im lặng hồi lâu, rồi kéo tôi sang một bên, bực dọc hỏi.
“Thời Vu, cô định làm trò gì thế?”
Tôi hất tay anh ta ra.
“ Tôi chuyển nhà, liên quan gì đến anh?”
Anh ta vò tóc.
“Được, cô giỏi thật.”
Thấy tôi không thèm để ý, anh ta lại nghiến răng nói.
“Sau này tôi không để cô tăng ca nữa được không?”
“Đừng gây chuyện nữa, gây tiếp cũng chẳng vui.”
Tôi không để ý, nhìn người chuyển đồ gần đó, ra hiệu gọi.
Người kia bê một hộp nhỏ đến đưa tôi.
Tôi nhận lấy, nhét thẳng vào tay Lục Đình An.
“ Tôi không gây chuyện, đây là quà sinh nhật anh tặng trước kia, giờ trả lại.”
“Từ nay coi như không quen biết nhé?”
Mặt Lục Đình An đen thui.
Anh ta nhìn hộp, định nói gì đó nhưng nhịn lại.
Tôi nhìn n.g.ự.c anh ta phập phồng hồi lâu mà không nói gì, đành quay đi tiếp tục giám sát việc chuyển nhà.
Ngay lúc tôi bước đi, nghe anh ta nghiến răng nói một câu.
“Thời Vu, cô đừng hối hận.”
Nếu không phải muốn giữ bí mật trước, tôi thật sự muốn nói:
Tôi đã kết hôn rồi.
Tôi sẽ hối hận cái gì chứ.
Dịch vụ chuyển nhà Hạ Bắc Chu thuê làm rất nhanh.
Đồ đạc của tôi lộn xộn đủ thứ, nhưng họ vẫn trong một buổi chiều sắp xếp ngăn nắp gọn gàng.
Tôi thật sự chuyển về nhà Hạ Bắc Chu.
Tất cả đồ dùng trong nhà trở thành hai phần.
Một phần của anh, một phần của tôi.
Nhìn đồ của mình treo cùng với đồ của Hạ Bắc Chu, sát cạnh nhau, tôi bỗng đỏ mặt.
Mẹ anh còn để cả đồ ngủ của chúng tôi chung với nhau...
Nhưng kết hôn...
Chắc thật sự là phải...
Làm cái kia cái kia rồi... đúng không?
Tôi đang mải nghĩ lung tung thì Hạ Bắc Chu về.
Anh ôm tôi từ phía sau, rất hài lòng ngắm nhìn sự thay đổi trong phòng ngủ.
“Ừm, giờ thì giống một nhà rồi.”
Tôi nắm tay anh mà không phản ứng ngay.
Anh tinh ý nhận ra sự khác lạ của tôi.
“Sao vậy, Tiểu Vu?”
“Sao mặt đỏ rần thế?”
Tôi vội lấy tay che mặt, đóng cửa tủ quần áo.
“Nóng... nóng quá.”
Hạ Bắc Chu nhìn hành động tôi như đã nhận ra điều gì.
Ác ý hỏi.
“Có phải ngại ngùng không, vợ à?”
“Vì giờ mình sống chung rồi?”
Tôi bật dậy bịt miệng anh.
“Ai cho anh hỏi?”
Hạ Bắc Chu liền hôn nhẹ lòng bàn tay tôi, nhướng mày.
“Tiểu Vu ngại thế này, ngủ làm sao được?”
Anh vừa nói xong, tôi thấy cả đầu mình nóng bừng.
Giờ chắc tôi đỏ từ đầu đến chân rồi!
Tôi cúi đầu đẩy Hạ Bắc Chu ra ngoài.
“Á á á! Đừng nói nữa!”
Chẳng may không chú ý một cái, tôi cúi đầu không nhìn, liền bị anh ôm ngang eo.
Trời đất quay cuồng.
Tôi bị Hạ Bắc Chu đặt lên giường.
Anh áp người lên, nhẹ nhàng sờ mặt tôi.
“Tân hôn, không nói chuyện đó thì nói chuyện gì? Vợ...”
Tôi giơ tay che mặt không dám nhìn anh.
Hạ Bắc Chu nắm cổ tay tôi, ép tay tôi lên cơ n.g.ự.c săn chắc.
“Đừng che mắt, Tiểu Vu.”
“Em phải nhìn anh.”
“Anh cũng muốn nhìn em.”
Anh cúi xuống hôn môi tôi.
Cảm giác ướt át, mềm mại.
Tôi cảm nhận môi, lưỡi anh từng vòng vẽ, mút nhẹ nhàng.
Cột sống tê tái làm tôi không nhịn được nhón chân.
“Hạ Bắc Chu...”
Anh cắn nhẹ đầu lưỡi tôi.
“Gọi chồng đi.”
“Chồng...”
“Ngoan.”
“Chồng... tay anh làm gì vậy?”
“Tiểu Vu không biết à?”
“Ưm...”
“Chậm lại chút...”
...