Sau khi gặp lại cha mẹ ruột, Hoắc Vũ tìm một quán cà phê gần đó rồi bước vào. Cô gọi một tách cà phê, tay chống cằm. Cô dự định sẽ thoải mái tận hưởng phần còn lại của ngày hôm nay.
Tiếng nhạc du dương, êm dịu tràn ngập quán cà phê.
Tuy nhiên, Hoắc Vũ không thể nào xoa dịu được trái tim đang đập thình thịch của mình.
Hoắc Dư Khanh quả thực là một người xuất chúng, nhưng tính cách lại vô cùng lạnh lùng.
Cha mẹ Khương có vấn đề gì sao? Họ đã nuôi nấng cô ấy mười tám năm trời. Họ đã dành cho cô ấy những gì tốt đẹp nhất.
Tại sao cô ấy lại coi họ như vết nhơ trong cuộc đời mình? Làm sao cô ây có thể nhẫn tâm cắt đứt mối quan hệ với "cha mẹ" đã nuôi nấng mình?
Kết cục bi thảm của cha mẹ Khương có thể nói là do Hoắc Dư Khanh gây ra. Họ chỉ cần một khoản tiền nhỏ để cứu chân cha Khương. Việc này quá dễ dàng và đơn giản để Hoắc Dư Khanh giúp đỡ. Vậy mà cô ấy lại không muốn giúp đỡ cha mẹ mình mười tám năm trời chỉ vì một việc nhỏ như vậy.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người hãy đọc truyện ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Hoắc Vũ suy nghĩ vẩn vơ trong khi chậm rãi uống hết cà phê trong quán.
Cà phê có vị đắng, nhưng nó lại giúp cô lấy lại tinh thần.
Hoắc Vũ đoán chắc đêm nay mình sẽ không ngủ được vì cà phê.
Sau khi cô uống xong cà phê, đã một tiếng trôi qua.
Bố mẹ Khương cũng đã xong việc và rời đi.
Hoắc Vũ lấy chìa khóa xe từ trong túi xách và ra khỏi quán cà phê. Cô lên xe chuẩn bị về nhà.
Sau khi cô rời quán cà phê và lên xe, Hoắc Dữ Sâm quay lại, nhẹ nhàng nói với tài xế.
- Đưa tôi đến công ty.
Tài xế không thể hiểu nổi sếp đang nghĩ gì. Năm nay sếp anh mới 25 tuổi, nhưng không ai có thể đọc được suy nghĩ của anh ấy.
Họ đã ngồi im trong xe hơn một tiếng đồng hồ, vậy mà sếp anh thậm chí còn không chào em gái anh ấy.
Anh ấy chỉ ngồi ở ghế sau xe, nhìn cô với vẻ mặt trầm ngâm.
Tuy nhiên, việc của anh không phải là suy đoán xem sếp đang nghĩ gì. Anh chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của một người lái xe.
Người lái xe khởi động xe, động cơ chiếc Rolls Royce Phantom nổ máy. Chiếc xe tăng tốc và nhẹ nhàng hòa vào dòng xe cộ đang di chuyển.
Trong xe im lặng. Hoắc Dữ Sâm đang nghiêng người nhìn cảnh vật đang dần khuất dần bên ngoài cửa sổ. Đột nhiên, Hoắc Dữ Sâm hỏi người lái xe.
- Tiểu Vương, tôi nhớ anh có một người em gái. Tôi nói đúng không?
Tiểu Vương có chút hãnh diện khi sếp nhớ ra anh có một người em gái.
Anh nhanh chóng đáp.
- Đúng vậy, thưa Đại thiếu gia.
Những đốm sáng vàng lóe lên trong đôi đồng tử đen láy của Hoắc Dữ Sâm. Anh trầm ngâm suy nghĩ rồi hỏi.
- Tính cách của em gái anh lúc nhỏ và sau khi lớn lên có khác biệt lớn không?
Ký ức của anh về Hoắc Vũ khá mơ hồ. Hồi nhỏ, anh chưa bao giờ để ý nhiều đến người em gái ruột duy nhất của mình. Nhưng từ khi trở về nhà, anh cảm nhận rõ ràng em gái mình đã khác xưa.
Anh không thể xác định chính xác Hoắc Vũ khác biệt ở điểm nào.
Suy cho cùng, anh biết quá ít về em ấy.
Tiểu Vương không hiểu tại sao sếp lại hỏi câu hỏi này. Nhưng vì sếp đã hỏi anh, nên đương nhiên anh cần phải trả lời cho tốt.
Anh suy nghĩ kỹ rồi nhớ lại ký ức về em gái mình. Sau đó, anh trả lời một cách thận trọng và cẩn thận.
- Con gái thay đổi từ nhỏ đến lớn là điều tự nhiên. Tục ngữ có câu, con gái rất khác so với con bé ngày xưa. Tuy nhiên, sự thay đổi này không chỉ thể hiện ở ngoại hình mà còn ở tính cách.