Vật phẩm do Đại Phương Kỳ ở nước Y chế tác, thực ra đã bị Mạc Trạch dùng thủ đoạn gian trá nào đó tráo đổi trước khi đến giai đoạn đấu giá.
Hiện tại, vật phẩm này là hàng nhái cao cấp. Tuy rất khó phân biệt, nhưng hàng giả thì mãi mãi vẫn là hàng giả. Nó sẽ không bao giờ là hàng thật.
Luật lệ và quy định của thị trường nghệ thuật thời đó không hoàn hảo. Việc xác minh tính xác thực của các tác phẩm nghệ thuật cũng rất khó khăn. Điều này đặc biệt đúng với các tác phẩm nghệ thuật có nguồn gốc từ nhiều thế kỷ trước, và việc các chuyên gia không nhận ra tác phẩm của họ là hàng giả cũng không phải là hiếm.
Một số công ty đấu giá ở Trung Quốc không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào nếu vật phẩm họ đấu giá là hàng giả, vì vậy đã có nhiều trường hợp họ vẫn đấu giá vật phẩm mặc dù biết đó là hàng giả.
Điều này có nghĩa là ngay cả khi người mua mua phải hàng giả, người mua cũng không có bảo hiểm, nên họ chỉ có thể chịu thiệt hại.
Tuy nhiên, trước khi vật phẩm đấu giá bị Mạc Trạch tráo đổi, nó là hàng thật. Vì giá trị của vật phẩm này rất lớn, nên Hoắc Dữ Sâm đã thuê một đội ngũ chuyên gia để xác minh tính xác thực của nó trước khi nó được đem ra đấu giá. Nhưng anh không ngờ rằng Mạc Trạch lại có thể trơ tráo đổi vật thật thánh hàng giả trước sự chứng kiến của mọi người.
Dưới trướng Mạc Trạch có rất nhiều người tài giỏi, và hắn luôn cẩn thận không để lại bất kỳ manh mối nào về những hành vi mờ ám của mình. Cho dù Hoắc Dữ Sâm có phát hiện ra Mạc Trạch là người tráo đổi vật thật thành hàng giả thì mọi chuyện cũng đã rồi. Vụ làm ăn của Hoắc Dữ Sâm chắc chắn đã rơi vào tay Mạc Trạch rồi.
Hôm nay, camera giám sát đều đã bị hư hỏng, không có nhân chứng nào cả. Hoắc Dữ Sâm sẽ không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng trực tiếp nào cho thấy Mạc Trạch có liên quan.
Kết quả là, Mạc Trạch sẽ có thể thoát khỏi chuyện này mà không bị tổn hại gì và trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Tuy thủ đoạn của Mạc Trạch rất tinh vi, nhưng lại rất tùy tiện. Vì vậy, Hoắc Vũ tin rằng dù có phá hỏng kế hoạch cướp công ty của Hoắc Dữ Sâm ban đầu của Mạc Trạch, cô cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi.
Nhưng lúc này, Hoắc Vũ mới nhận ra hành động trước đó của mình quá bốc đồng. Cô chưa nghĩ ra được lý do hoàn hảo nào để ngăn Hoắc Dữ Sâm đấu giá món đồ này.
Khi cô bốc đồng bảo anh đừng đấu giá món đồ, cô đã bắt đầu có chút hối hận. Nhưng lời đã nói ra, như nước đổ đầu vịt, cô không thể rút lại được.
Nét mặt Hoắc Dữ Sâm không hề thay đổi sau khi nghe cô yêu cầu, thay vào đó, anh khẽ hỏi.
- Tại sao?
Hoắc Vũ vẫn nghiêng người về phía anh, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.
Cô cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Dữ Sâm. Bởi vì cúi mắt, cô có thể thấy rõ đôi môi mỏng và chiếc cằm thanh tú của Hoắc Dữ Sâm. Hai người ngồi rất gần nhau, gần đến mức cô thậm chí còn ngửi thấy thoang thoảng mùi bạc hà sau khi cạo râu.
Hoắc Dữ Sâm hồi lâu không nhận được phản hồi từ Hoắc Vũ, anh lại thì thầm.
- Hửm?
Tim Hoắc Vũ thắt lại.
Tất nhiên cô không thể nói với anh rằng cô biết vật phẩm đấu giá là giả. Nó quá phi thực tế. Cô cũng không thể nói quá nhiều với anh, nếu không sẽ bại lộ bản thân và khiến Hoắc Dữ Sâm nghi ngờ. Vì vậy, cô chỉ có thể khéo léo khuyên nhủ anh, đồng thời giữ bí mật.
Hoắc Vũ lúc này rất căng thẳng, đầu óc hoạt động với tốc độ chóng mặt.
Cô nên giải thích thế nào đây?
Cuối cùng, một ý tưởng lóe lên trong đầu cô, kỹ năng diễn xuất của cô được kích hoạt. Cô đã có thể diễn tả một cách sống động hình ảnh một tiểu thư nhà giàu ngây thơ, trong sáng.
- Anh ơi, món đồ này đắt quá. Nhỡ đâu là hàng giả thì sao?