Mẫu thân sinh ta khó sinh mà mất, từ nhỏ ta đã được nuôi như nam tử, lớn lên trong quân doanh.
Chung quanh toàn những hán tử thô lỗ, nói chuyện như muốn rung nát màng nhĩ.
Nhưng Lý Duệ thì khác. Hắn trưởng thành ở Giang Nam, dáng người cao ráo như ngọc, phong nhã hiền hòa.
Ta từ bé vốn tán loạn, lễ nghi tập mãi chẳng thuộc, thường xuyên bị phạt chép kinh.
Lý Duệ thường lén thay ta viết, còn bắt chước nét chữ của ta, đến cả nhũ mẫu cũng không nhận ra.
Hắn còn hay lén mua đồ ăn ngon ngoài cung mang cho ta.
Mỗi tối đều nép trong bóng tối ngoài tường cung Vĩnh Hoa, len lén đưa vào cho ta.
Vì sợ bị phát hiện, đến một ngọn cung đăng hắn cũng chẳng dám cầm.
Dưới ánh trăng, bóng dáng hắn in sâu trong lòng ta.
Thiếu nữ đang độ xuân thì, sao có thể không rung động?
…
“Không thích.” Ta chu môi, khẽ lẩm bẩm, “Ta muốn trở về Tây Bắc.”
Ngó trước nhìn sau, ta ghé sát vào tai Thẩm Uyển Thu, thì thầm:
“Thái tử quá nhu nhược, ta thích những thiếu niên anh hùng có thể cầm thương cưỡi ngựa tung hoành.”
“Tỷ biết không? Trời Tây Bắc cao lắm!” Ta vừa nói vừa ngẩng cao cánh tay, kiễng chân lên. Cảm thấy vẫn chưa đủ, ta liền bước lên phiến đá bên lối đi.
Loạng choạng một cái, suýt ngã xuống.
Thẩm Uyển Thu vội đưa tay đỡ ta, nhìn dáng vẻ lúng túng ấy, cuối cùng cũng che miệng cười.
…
Kiếp trước, trong lãnh cung, Thẩm Uyển Thu từng hỏi ta: “Cả đời này ngươi có từng hối hận?”
Nếu nói hối hận, thì chỉ hối hận duy nhất một điều, nhầm tưởng Thái hậu là mẫu thân. Đó là điều hối tiếc nhất.
Trời cao hữu tình, cho Tống Minh Nguyệt mười lăm tuổi được sống lại.
Kiếp này, Tống Minh Nguyệt thu mình lặng lẽ, không tranh không đoạt, thanh nhã như cúc, đã c/h/ế/t rồi.
4.
Thánh thượng thương xót, cho phép ta đợi phụ thân rời kinh rồi mới nhập cung.
Ở đình dài ngoài thành, ta khẩn cầu phụ thân đề phòng Trần quân y – kẻ chỉ mới nhập quân doanh từ năm ngoái. Đừng quá tin vào quân tình hắn dò được, lại càng không nên để bị giám quân lợi dụng.
“Tướng ở ngoài, quân mệnh có lúc không thể tuân theo hết.” Ta chau mày, thấp giọng khuyên phụ thân, còn chưa dứt lời đã bị cắt ngang:
“Tống gia chúng ta trung quân ái quốc, giữ đất hộ dân. Phụ thân lại càng có ước định với Thánh thượng, nhất định phải thu phục lại Yên Vân thập lục châu. Những lời đại nghịch bất đạo như vậy, về sau không được nói thêm!”
Nhìn gương mặt phẫn nộ của phụ thân, trong đầu ta bất giác vang lên lời Thẩm Uyển Thu:
“Trên người Tống tướng quân cắm đến mấy chục mũi tên, vậy mà vẫn có thể đứng thẳng, tay cầm trường thương. Binh sĩ Kim quốc không dám tới gần, tưởng đâu thần nhân giáng thế! Chậc, đáng tiếc thay, Tống tướng quân thông địch mưu phản, ngỡ rằng có thể đổi lấy tiền đồ, rốt cuộc lại bị quân Kim b.ắ.n c/h/ế/t. Thật là ngu xuẩn!”
Ta quỳ rạp xuống đất, dập đầu:
“Xin phụ thân bảo trọng!”
Ngay khoảnh khắc cúi đầu, nước mắt ta không kìm nổi mà rơi lã chã.
Phụ thân và Hoàng thượng, không chỉ là quân thần, mà còn là huynh đệ cùng nhau trải qua bao khổ nạn tranh đoạt ngôi vị.
Mối nguy thực sự không nằm ở Trần quân y.
Cho dù trừ được Trần quân y, còn sẽ có Vương quân y, Triệu quân y.
Họa loạn Tây Bắc, khởi đầu vốn nằm ở kinh thành.
5.
Lần nữa bước vào cung Vĩnh Hoa, cảm giác như cách cả một kiếp người.
Năm xưa chỉ có mình ta, nay lại thêm một Thẩm Uyển Thu.
Lưu ma ma vẫn nghiêm khắc như trước.
Đi đường mà vai động — phạt.
Ngồi lâu cử động một chút — phạt.
Uống trà ngụm to — vẫn phạt.
Phạt, phạt, phạt… kiếp trước, mỗi ngày ta đều sống trong những hình phạt ấy.
Đến giờ nghĩ lại, vẫn còn sợ hãi trong lòng, đến mức cổ tay phải cũng cảm thấy nhức mỏi theo.
…
Dù ta không muốn thừa nhận, nhưng quả thật Thẩm Uyển Thu học lễ nghi giỏi hơn ta rất nhiều.
Kiếp này, Lưu ma ma còn tăng thêm mục “dâng món ăn”.
Tự nhận mình từng ở Tây Bắc vung đao múa thương, thân thể đã rèn thành da dày thịt béo, thế nhưng khi bưng một bát canh nóng quá lâu, tay ta vẫn run lên không ngừng.
Còn Thẩm Uyển Thu thì nụ cười chẳng hề lay động.
Nếu không tận mắt thấy đầu ngón tay nàng đỏ bừng, suýt nữa ta còn cho rằng Lưu ma ma đã cho chúng ta hai loại canh khác nhau.
Lý Duệ luôn mượn cớ được Hoàng hậu ban thưởng mà sang thăm chúng ta.
Thẩm Uyển Thu nhất định sẽ xách váy chạy nhanh về phía hắn, giọng ngọt ngào gọi một tiếng:
“Duệ ca ca!”
Dù chạy rất vội, nhưng lưng nàng vẫn thẳng tắp, cây trâm chỉ khẽ lắc nhẹ.
Kiếp trước, ta đã tập luyện rất lâu mới làm hòa được với bộ trâm ấy.
Thuở nhỏ ở Tây Bắc, ta cũng từng nhận được một cây bộ trâm.
Chuỗi ngọc mã não sặc sỡ kia cứ như có thù oán với ta, mỗi bước đi đều đánh vào má ta mấy cái.
Nhìn bóng lưng Thẩm Uyển Thu, ta khẽ đưa tay vuốt lên má mình, trong lòng cảm thấy chua xót khó tả.
6.
Có lẽ vì Thẩm Uyển Thu cũng ở cung Vĩnh Hoa, Lý Duệ không còn lén lút đưa đồ ăn cho ta nữa.
Ta cũng cố ý giữ khoảng cách.
Mỗi lần hắn đến, ta đều tìm cớ tránh đi.
Nếu chẳng may gặp mặt, cũng chỉ hành lễ vấn an theo đúng lễ nghi, rồi vội vàng lui xuống.
Thẩm Uyển Thu thì ngày càng đắc ý.
Ta biết, Lý Duệ nhất định sẽ tìm cơ hội gặp ta.
Dù sao sau lưng ta còn có mười vạn đại quân Tây Bắc, đáng để hắn phí công giả vờ thân cận.
Mà ta, cũng nhất định sẽ cho hắn cơ hội đó.
…
Từ đầu hạ đến nay, mỗi ngày ta đều dậy sớm, đi hứng sương trên lá sen.
Trong ánh bình minh mờ nhạt, chỉ một mình chèo thuyền giữa hồ.
Nhưng mới đến ngày thứ bảy, trên mặt hồ đã không chỉ có thuyền của ta.
Ta giả vờ như không hay biết, vẫn chăm chú gom sương.
Đến khi mạn thuyền bị va một cái, ta mới hoảng hốt quay đầu lại, thấy Lý Duệ đang tự mình chống thuyền đến.
Ta vội đặt bình sứ trong tay xuống, đứng bật dậy hành lễ:
“Tham kiến Thái tử điện hạ.”
Con thuyền vốn nhỏ, động tác của ta hơi lớn, lập tức chòng chành dữ dội.
“Á!” Ta kêu khẽ một tiếng, vội dang tay ra để giữ thăng bằng.
Trong cơn hoảng loạn, bình sứ trong tay đổ hết, sương trong bình hắt thẳng lên mặt Lý Duệ.
Hắn bước mấy bước dài, ôm lấy eo ta.
Rồi đặt chân trụ trên thuyền, đưa thân mình nghiêng trái nghiêng phải, cố gắng giữ cho thuyền ổn định lại.
Còn ta thì nhân cơ hội ấy, ôm chặt lấy hắn, khẽ tựa đầu vào vai.
Nước sương chảy dọc theo cằm hắn, nhỏ xuống trán ta.
Ta thấy vô cùng mãn nguyện, chỉ tiếc không phải nước sôi.
Nhờ nỗ lực của Lý Duệ, con thuyền dần dần bình ổn trở lại.
“Cái này … á…” Ta ngẩng đầu liếc hắn, rồi lại vội vã cúi xuống, thẹn thùng. Lại thoáng thấy tay hai người đang ôm lấy nhau, liền hốt hoảng buông ra, lùi về sau.
Con thuyền vừa ổn định lại, lại chao đảo dữ dội.
Nhân đà ấy, ta thầm dùng sức, chân phải đạp mạnh xuống.
Lần này Lý Duệ không giữ được nữa.
Cả hai chúng ta cùng rơi tõm xuống hồ.
Ta cố sức vùng vẫy, một mực kéo Lý Duệ chìm xuống.
Lý Duệ uống liền mấy ngụm nước, phải phí bao công sức mới lôi được ta lên bờ.