Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 63: Một bên tình nguyện 7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trần Thục Nhã đi theo phía sau bọn họ, bước đi thong thả, trơ mắt nhìn hai người này ve vãn đưa tình, trong lòng rỉ máu.

Việc này không thể như vậy, nếu không cô ta và Vương Lập Khánh không thể nào tiến tới nữa.

“Có chuyện gì thế?” Bí thư chi bộ thôn Giang Quốc Phương rảo bước đi vào nhà họ Bùi, mặt trầm xuống, trong giọng nói toát ra uy nghiêm.

Bà mối Lương chạy nhanh tiến lên, kể chuyện Chu Tú Tú mấy ngày nay tha thiết muốn tái giá như thế nào, lại như thế nào đổi ý.

Giang Quốc Phương cau mày, bên cạnh là ông đội trưởng cũng vò đầu, hai người không biết nên xử lý việc này như thế nào nên hỏi chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ.

“Chủ nhiệm Nhạc, cô thấy thế nào?”

Nhạc Hoa Bình có chút xấu hổ, chuyện này nghe đều là Chu Tú Tú sai rồi, bọn họ tính che chở thôn dân của mình, cũng không thể làm loạn.

Huống chi, Chu Tú Tú này không an phận, ai biết trong lòng cô có ý gì?

Thấy cán bộ thôn đều khó xử, mẹ Trần cười lạnh: “Không biết làm sao thì nghe lời tôi nói. Ý tôi là, hai người trẻ đều có suy nghĩ, tốt nhất là nên lấy nhau. Nhưng nếu kết hôn, Tú sẽ đi với chúng tôi ngay bây giờ, sẽ không có tiệc mừng, điều quan trọng nhất là chúng tôi không mang theo hai đứa trẻ.”

Nói tới đây, mẹ Trần dừng một chút, liếc mắt nhìn Chu Tú Tú, lại tiếp tục nói: “Nếu không kết hôn thì cũng không sao. Nhưng nhà họ Trần của chúng tôi cũng là một gia tộc lớn trong thôn, không thể để bị bắt nạt như thế này! Các người phải xin lỗi, cán bộ thôn dẫn Chu Tú Tú đến thôn của chúng tôi, rót trà cho chúng tôi và nhận lỗi, nếu không nhà họ Trần không chừng sẽ bị thôn dân chê cười!”

Bà ta nói điều này một cách rất kiên quyết, có lý lẽ và đáng nể phục, có chút đảo khách thành chủ.

Chu Tú Tú bình tĩnh nhìn bà ta, trong mắt lóe lên một tia hứng thú, nhưng cô không thể biết được mẹ Trần Kiến Thiết có ý đồ gì.

“Rót trà nhận sai là chuyện tuyệt đối không có khả năng!” Bí thư Giang lạnh lùng nói: “Cán bộ thôn chúng tôi là vì dân làng mà làm, khi họ lập gia đình đều do chúng tôi quản lý?”

Ông đội trưởng cũng bực: “Các người đừng khinh người quá đáng!”

“Là ai khinh người quá đáng?” Mẹ Trần mở to hai mắt nhìn, duỗi tay làm vỡ cái ly.

Thấy vậy, Trương Liên Hoa lập tức muốn bước tới ngăn cản nhưng bà ta chưa nói được mấy lời thì đã cãi nhau, bà mối Lương đến khuyên can, bà ta đã vô tình bị mẹ Trần làm cho ướt sũng.

Trong nhà cãi nhau không dứt, thấy ba người phụ nữ xô xát, chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ cũng chỉ có thể đi can ngăn.

Bùi Trung Hà không thể nhìn mẹ mình bị bắt nạt nên đã bước tới và đẩy mẹ Trần, thấy cảnh này, Trần Kiến Thiết cũng hung hãn xông lên, gân cổ lên mắng chửi.

Giống như một trò hề.

Chu Tú Tú xoa xoa thái dương, nói với Tiểu Niên và Tiểu Uyển: “Hai con về phòng trước đi.”

Mãi cho đến khi cánh cửa gỗ bị che hết, Chu Tú Tú mới đưa mắt nhìn cán bộ thôn.

Có vẻ như những cán bộ thôn này cũng không giúp được gì cho cô.

Trần Thục Nhã sấn tới, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Cứ như thế này thì cô có cảm thấy thoải mái không? Thật ra, cưới Trần Kiến Thiết không có gì sai cả, còn hơn suốt ngày bị mắng mỏ. Hãy đi và trở nên mạnh mẽ hơn.”

Chu Tú Tú ngẩng mặt lên cười khẩy: “Cô cố hết sức lừa tôi, chẳng lẽ chỉ muốn tôi đi theo con đường cũ trong sách sao? Kiệt sức rồi, còn muốn chiếm cả hai thân thể để kiểm soát?”

Trần Thục Nhã nghiến răng: “Chỉ có chúng ta biết những gì đã xảy ra dưới gầm cầu ngày hôm đó. Bây giờ bài trừ mê tín dị đoan, cho dù cô nói gì cũng sẽ không có ai tin. Vì cô đã là Chu Tú Tú, tốt hơn hết vẫn nên kết hôn với Trần Kiến Thiết đi. Nếu có thể sống một cuộc sống tốt đẹp với anh ta, chẳng phải tốt hơn làm góa phụ sao?”

Chu Tú Tú im lặng cúi đầu.

Nhìn cô rũ mắt, Trần Thục Nhã chỉ nghĩ lời nói của cô ta có ý nghĩa, ánh mắt sâu sắc: “Trước tiên gả cho anh ta, về sau cùng lắm thì lại tái giá.”

Khi Trần Thục Nhã nói ra những lời này, cô ta hết lần này tới lần khác nhìn trộm những người xung quanh đó, thật may là hiện tại bọn họ đang rối rắm, không có thời gian để ý tới bên này.

Cô ta thở dài nhẹ nhõm một hơi, một bàn tay nhẹ nhàng để lên bả vai Chu Tú Tú, ý đồ thừa thắng xông lên: “Trong sách có quy tắc của trong sách, chúng ta phản kháng cũng là vô dụng.”

Nghe những lời này, Chu Tú Tú ngẩng đầu nhìn Trần Thục Nhã.

Vẻ ngoài đoan trang, hoành tráng nhưng khi nói chuyện, ánh mắt lại phảng phất nét yếu ớt, quyến rũ như đang dụ dỗ người.

Lúc này Trần Thục Nhã nói ra từng chữ, giọng điệu thành khẩn, có vẻ như đang suy nghĩ về điều cô ta nói, cuối cùng thở dài: “Chúng ta đều không thể làm chủ chính bản thân mình.”

Bá Chủ Mỹ Thực Nuôi Con

Chương 63: Một bên tình nguyện 7