Nàng viết thư cho Cố phu nhân, sẻ chia những cảm nhận sâu sắc của mình về cuốn sách.
Điều này khiến Lâm Vân Thư cũng phải mở rộng tầm mắt. Ban đầu nàng ngỡ rằng Trương Bảo Châu chỉ là một cô nương nhà nông dung mạo bình thường, nào ngờ nàng ta lại có tư tưởng khá sâu sắc và tinh tế.
"Nàng ấy quả nhiên nhìn ra được tinh túy của sách, lại rất mực ngưỡng mộ con." Lăng nhị nãi nãi cũng đọc thư. Trong thư Trương Bảo Châu hết lời khen ngợi nàng, Lâm Vân Thư liền đưa thư cho nàng ấy xem.
Trong sách có một nhân vật nữ sai dịch được lấy hình mẫu từ Lăng Lăng. Dù chỉ là vai phụ, xuất hiện trong vỏn vẹn một chương, nhưng hình ảnh nữ sai dịch này lại để lại ấn tượng vô cùng sâu đậm.
Lâm Vân Thư cười nói: "Vậy thì sau này hai người có thể cùng nhau tâm sự thật nhiều chuyện."
Lăng Lăng cũng mỉm cười đáp: "Nếu thành, ba chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ ra những tình tiết ly kỳ hơn."
Lâm Vân Thư nhìn thấy nàng vui vẻ như vậy, ánh mắt khẽ dừng lại trên bụng bầu của nàng. Nàng cũng không biết đứa trẻ này sinh ra sẽ giống nương nó, có nhiều năng lượng hoạt bát như vậy hay không.
Đến tháng mười một, dưới nhà liên tục có tiếng động ồn ào náo nhiệt.
Lăng Lăng đau đẻ suốt bốn canh giờ, cuối cùng cũng sinh hạ một bé trai nặng sáu cân.
Lão Nhị mừng rỡ đến nỗi quay cuồng không ngừng.
Lâm Vân Thư mệt mỏi sau một ngày dài, dặn dò Lão Nhị kỹ càng cách chăm sóc con rồi mới về phòng nghỉ ngơi.
Nghiêm Xuân Nương xung phong nhận nhiệm vụ bế ẵm đứa trẻ thay cho Lão Nhị, nàng nói: "Đứa nhỏ này quả là anh tuấn phi phàm."
Lão Nhị nhìn kỹ đứa trẻ mấy lần, hỏi: "Thật sao? Nhìn thế nào mà biết được?"
Đứa bé đỏ hỏn, nhăn nheo, làm sao có thể nhìn ra nét đẹp?
Lão Nhị ngoại hình chỉ ở mức trung bình, còn Lăng Lăng thì xinh đẹp tuyệt trần.
Nghiêm Xuân Nương vui mừng nói: "Con trai giống nương nó. Chắc chắn sau này sẽ rất tuấn tú."
Cố gia sinh con trai, lễ mừng kéo dài ba ngày rất náo nhiệt.
Nhiều bạn bè thân thích đến chúc mừng, cổng ra vào tấp nập.
Sau khi ăn uống vui vẻ, mọi người cáo từ ra về.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đến mùa xuân năm sau.
Cây liễu đ.â.m chồi nảy lộc. Các huyện đều dán bảng danh sách trúng tuyển kỳ thi Hương.
Lục Văn Phóng và Tiểu Tứ đến huyện để xem danh sách, cuối cùng tìm thấy tên Trần Kế Xương ở cuối bảng nhì.
Hai người mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, mừng cho Trần huynh đã đỗ đạt.
Sau khi bình tĩnh lại, họ xem kỹ bảng danh sách và phát hiện: "Ở huyện Tây Phong chỉ có một mình Trần huynh đỗ mà thôi."
Lục Văn Phóng nói: "Thật giỏi giang. Cả phủ Hà Gian cũng chỉ có hai người đỗ đạt."
Tiểu Tứ nhìn lên vị trí Trạng nguyên và khẽ thở dài.
Lục Văn Phóng cũng nhìn theo, khẽ hỏi: "Lý Minh Ngạn? Chẳng phải đó là người từng tham gia cuộc thi tài sĩ do huynh tổ chức sao?"
Tiểu Tứ gật đầu: "Cả phủ Hà Gian này, e rằng không có nhiều người mang tên Lý Minh Ngạn như vậy. Thảo nào Trần huynh lại e ngại hắn, thì ra hắn đã đỗ Trạng nguyên."
Đột nhiên, có người vỗ vai Tiểu Tứ từ phía sau. Quay lại, họ thấy Cố Tam ca.
Cố Tam ca nhìn bảng danh sách và hỏi: "Hai người làm gì ở đây vậy? À, ra là đã biết tin rồi."
Tiểu Tứ cười đáp: "Tam ca, huynh biết tin này từ kinh thành à?"
" Đúng vậy." Cố Tam ca ghé đao trên vai rồi rảo bước nhanh: "Hai người về nhà à?”
Lục Văn Phóng và Tiểu Tứ cũng đi theo. Lục Văn Phóng chủ động đến gần Cố Tam ca và hỏi: "Cố Tam ca, huynh có gặp Trần huynh không?" "Có chứ. Hắn còn gửi tin về cho ta." Tam ca lấy ra hai bức thư đưa cho hai người: “Đây là thư cho hai huynh."
Lục Văn Phóng cũng không vội đọc thư, kéo tay áo Cố Tam ca tiếp tục hỏi: "Vậy huynh có nhìn thấy bọn họ cưỡi ngựa dạo phố không?"
"Đương nhiên rồi. Loại cảnh tượng hoành tráng như thế làm sao ta bỏ qua được." Cố Tam ca cứ thế thao thao bất tuyệt kể lại một chuyện thú vị nghe được ở kinh thành: "Ta còn nghe nói Trạng Nguyên kia đã được Thánh thượng ban hôn cho công chúa Giai Tuệ đấy." Hắn đưa mắt nhìn Lục Văn Phóng đầy ẩn ý, cười híp mắt: "Huynh bây giờ cũng chưa đính hôn. Nếu thi đậu Trạng Nguyên thì biết đâu chừng cũng có thể cưới được một nàng công chúa."
Lục Văn Phóng và Tiểu Tứ nhìn nhau đầy vẻ hoài nghi.
Sau đó, Lục Văn Phóng liên tục xua tay: "Ta nào dám sánh với tài năng như vậy." Lục Văn Phóng cau mày: "Ta đã có ý trung nhân rồi. Kỳ thực, ta sắp đính hôn."