Bá Mẫu Vạn Năng Ở Viễn Cổ"

Chương 142

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nói xong, bà phất tay áo rời đi.

Thôi Uyển Dục đuổi theo vài bước, khẩn cầu: "Nương? Nương ơi?"

Thôi phu nhân đứng ở cửa, không hề quay đầu lại: "Tiểu thư không biết dạy dỗ hạ nhân, cấm túc một tháng. Không cho phép bất kỳ ai đến thăm hỏi."

Giọng nói lạnh lùng ấy như một luồng gió đông buốt giá thổi qua giữa mùa hè nóng nực, khiến tất cả mọi người có mặt đều rùng mình quỳ sụp xuống đất.

Cánh cửa nặng nề đóng sầm lại, Thôi Uyển Dục tức giận đến nỗi nước mắt lưng tròng. Nàng nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, cắn chặt môi, nắm chặt chiếc khăn tay, lòng tràn đầy uất ức.

Đêm buông xuống, gió thổi hiu hiu mát rượi, bầu trời đầy sao lấp lánh tựa một tấm màn nhung khổng lồ.

Phủ Cố gia cuối cùng cũng trở lại vẻ tĩnh lặng vốn có.

Lão Tam ăn uống no nê, Tiểu Tứ cười híp mắt nói: "Nương, người còn nhớ kỳ luận tài sĩ mà chúng ta từng tổ chức tại gia không? Vị công tử đoạt giải nhất là Lý Minh Ngạn đấy ạ?"

Lâm Vân Thư gật đầu: "À, ta nhớ. Sao thế? Y đã đỗ trạng nguyên rồi ư?"

Tiểu Tứ gật đầu, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ: " Đúng vậy, y đã đỗ Trạng nguyên rồi. Hẳn y mới hơn con vài tuổi đầu mà đã tài giỏi đến thế, quả là bậc kỳ tài hiếm có."

Nhiều người dù đọc sách cả đời vẫn không thể đỗ đạt, mà Lý Minh Ngạn còn trẻ như vậy đã vinh hiển đỗ Trạng nguyên. Thật đúng là một thanh niên tài tuấn xuất chúng.

Lão Tam gắp một miếng thịt lớn bỏ vào miệng, xen ngang: "Đệ có biết y còn có Thê tử là công chúa kia ư?"

Lâm Vân Thư đã từng gặp qua phong thái của Lý Minh Ngạn, nên việc y trở thành Trạng nguyên, nàng không quá đỗi ngạc nhiên. Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là Lý Minh Ngạn lại trở thành Phò mã. Lâm Vân Thư bất giác chau mày lại.

Trước đó, nàng tình cờ nghe được Thôi Uyển Dục nói chuyện với nha hoàn. Sau đó, nàng lại nghiễm nhiên phát hiện vị tiểu thư kia giả trai để tham gia kỳ luận tài sĩ cùng với Lý Minh Ngạn.

Vì danh tiết của nữ tử, nàng chẳng muốn đôi co với bất kỳ ai về chuyện này.

Nhưng khi biết Lý Minh Ngạn đã trở thành phò mã, nàng lại cảm thấy bối rối vô cùng.

Chẳng lẽ Thôi tiểu thư thật sự đã nảy sinh tư tình thâm sâu với Lý Minh Ngạn?

Nàng nhớ khi gặp Thôi tiểu thư, vị tiểu thư ấy khoảng mười bốn mười lăm tuổi, ở cái tuổi đó, các cô nương thường đã được đính hôn rồi.

Nhìn Lý Minh Ngạn ăn vận sang trọng, khí chất cao quý, hai người hẳn là môn đăng hộ đối, và việc Thôi tiểu thư đi cùng Lý Minh Ngạn hẳn cũng đã được gia đình đồng thuận.

Vậy mà hai nhà vẫn giữ mối giao hảo mật thiết đến thế, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu sắp đính hôn nào.

Lâm Vân Thư trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng nàng chẳng dám bày tỏ. Trong thời đại này, người ta quá khắt khe với nữ nhân, nàng không muốn vì sự hiếu kỳ của mình mà đẩy con trai vào vòng thị phi điều tra chuyện người khác.

Lão Tam vừa húp canh nóng hổi, vừa nhét bánh bao vào miệng, ăn đến nỗi mặt mũi dính đầy vụn bánh, lẩm bẩm: "Ta vừa nghe thiên hạ đồn đại, công chúa Giai Tuệ và Tín vương là anh em cùng mẹ. Liệu Tín vương có được thả ra chăng?"

Tín vương vẫn còn bị giam lỏng ở kinh thành, phủ Tín vương cũng cực kỳ tĩnh lặng, khác hẳn với dĩ vãng, khi họ còn ở huyện Tây Phong, từng nghe nói về việc phủ Tín vương dung túng ác nô.

Lâm Vân Thư vuốt tóc, khẽ thở dài, có chút đau đầu: "Con sâu trăm chân c.h.ế.t vẫn còn giãy giụa."

Tiểu Tứ cũng không khỏi lo lắng, nếu Tín Vương thật sự được thả ra, e rằng tiên sinh cùng sư huynh phải đề cao cảnh giác.

Lão Nhị vừa quạt cho Lăng Lăng và nhi tử, vừa buột miệng xen vào một câu: "Được thả ra cũng chẳng sao. Ta có nghe Hà đại nhân nói, Thôi Tri phủ đang có ý tiến cử nhân tài, e là ngài ấy sắp được thăng quan tiến chức. Có lẽ sẽ không còn ở huyện Tây Phong này nữa."

Lâm Vân Thư nghe tin này, trong lòng vô cùng hoan hỷ. Hà Tri Viễn đã giữ chức quan thanh liêm nhiều năm, việc thăng chức là lẽ tất yếu, chỉ không biết Thánh thượng sẽ điều y đến nhậm chức ở đâu. Ai sẽ thay thế vị trí huyện lệnh tại huyện Tây Phong đây?

Lão Nhị thấy mẫu thân lặng lẽ trầm tư, do dự một lát, cuối cùng đành giãi bày tâm sự đã ấp ủ mấy ngày nay: "Hà đại nhân có mời con đến Thanh Châu làm phụ tá, nhưng nương à, con không muốn đi."

Dù sao sư gia cũng xem như nửa người trong nha môn, làm phụ tá tức là giúp Hà Tri Viễn nghĩ kế sách. Mà những việc này vốn không phải sở trường của hắn. Hắn lại thích giao tiếp với mọi người hơn, xử lý đủ loại chuyện linh tinh, cảm thấy thú vị hơn nhiều.

Bá Mẫu Vạn Năng Ở Viễn Cổ"

Chương 142