Bá Mẫu Vạn Năng Ở Viễn Cổ"

Chương 249

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Cướp bóc dân lành chẳng bằng làm một phi vụ lớn như thế. Rốt cuộc, lòng tham của con người là vô đáy.

Lâm Vân Thư khắc ghi điều này trong lòng, đoạn lại hỏi: "Vậy, ngươi có biết chút gì về Ngô Giang không?"

Tên cướp lắc đầu lia lịa: "Không biết rõ. Chỉ biết hắn ta thường xuyên qua lại với giới giang hồ, ai nấy đều quen mặt hắn."

Sau đó, Lâm Vân Thư cũng không truy vấn thêm điều gì.

Xuống đến chân núi, tên cướp lập tức quỳ sụp xuống, dập đầu cầu xin tha mạng: "Ta... ta mới chân ướt chân ráo lên núi, tuyệt nhiên chưa từng đoạt mạng ai. Cầu xin cô nương tha cho ta một con đường sống!"

"Ngươi chưa từng nhúng tay vào việc sát hại người, vậy thì cứ theo ta đến quan phủ để chứng minh sự trong sạch của mình. Như vậy sau này mới có thể an tâm mà làm một người lương thiện." Lâm Vân Thư đáp lời.

Sắc mặt tên cướp lập tức trắng bệch, y biện bạch: "Gia cảnh nếu không thực sự bần cùng khốn khó, nào ai cam tâm lạc lối vào rừng sâu làm cường đạo chứ. Điền sản tốt trong nhà đều đã bị lũ cường hào chiếm đoạt sạch sành sanh. Thuê mười mẫu đất, làm quần quật quanh năm mà đến miếng ăn cũng chẳng đủ. Hỏi thử, còn ai thiết tha làm nông phu nữa đây?"

Lâm Vân Thư đá mạnh vào m.ô.n.g y một cước: "Ngươi khốn khổ thì đã đành, nhưng những bá tánh vô tội bị các ngươi cướp bóc còn khốn đốn hơn ngươi gấp bội lần! Người xưa đã dạy 'Kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân' (Điều mình không muốn thì cũng đừng khiến người khác giống mình), lời răn đó ngươi có thấu hiểu không hả?" Tên cướp ngã vật ra đất, vừa khóc vừa tỏ vẻ hối hận khôn nguôi, miệng không ngừng lẩm bẩm rằng nếu biết trước đã chẳng hé răng nửa lời.

Lâm Vân Thư ngước nhìn bầu trời đang dần chìm vào màn đêm, chợt nghĩ đến mấy đứa con nhỏ đang ở nhà. Nếu chúng biết nàng bị đám cướp bắt đi, chắc chắn sẽ lo lắng đến phát bệnh. Nỗi lòng nàng càng lúc càng thêm sốt ruột, liền vội vã cất lời: "Vị Huyện lệnh mới nhậm chức là một vị quan thanh liêm, tốt bụng. Y nhất định sẽ giúp bách tính có một cuộc sống an cư lạc nghiệp hơn."

Tên cướp nửa tin nửa ngờ, cho rằng nàng đang huênh hoang khoác lác: "Cao Bỉnh Nhân là em rể của Tín Vương cơ mà! Vị Huyện lệnh mới nhậm chức làm sao có thể địch lại phủ Tín Vương? Đừng hòng lừa gạt ta!"

Lâm Vân Thư cũng chẳng thiết tranh biện với y thêm nữa, liền phất tay ném y vào không gian riêng của mình, rồi ung dung cất bước đi về phía thành trấn.

Vùng núi Nhạn hoang vu, không một bóng người sinh sống, nàng chỉ còn cách đi bộ đến trấn nhỏ gần nhất. Sau khi đã đi được chừng năm dặm đường, lòng bàn chân nàng đã sưng tấy, phồng rộp cả lên.

Vừa đặt chân đến trấn nhỏ, Lâm Vân Thư lập tức tìm đến một khách điếm, gọi hai tiểu nhị lại, hứa ban thưởng hậu hĩnh để nhờ chúng thuê một cỗ xe ngựa đưa nàng quay về thành.

Vào đến thành, trời đã tối đen như mực. Nàng né tránh những người qua lại trên phố, đoạn lấy tất cả đám cường tặc đang nằm trong không gian ra, ném thẳng vào trước cổng huyện nha.

Bởi chúng vẫn còn ngấm thuốc mê, nên khi bị ném xuống đất, ai nấy đều loạng choạng, không thể đứng vững.

Lâm Vân Thư gõ cửa huyện nha, đoạn cất tiếng kêu oan. Chờ cho bên trong có tiếng đáp lại, nàng liền tựa vào cột nhà, giả vờ như đã ngủ say không biết sự đời.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa nha môn khẽ mở. Bởi trời đã khuya, người canh cổng chẳng nhìn rõ đám cướp nằm la liệt dưới đất. Y ngó quanh một lượt, không thấy bóng dáng ai, lòng dẫu còn đôi phần nghi hoặc nhưng vẫn rướn người bước ra. Nào ngờ, vừa ra khỏi cổng đã giẫm phải một thân người, giật mình sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc.

Y ngã chổng vó, đập mạnh m.ô.n.g xuống đất, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung. Y hoảng loạn kêu gào: "Người đâu! Mau tới cứu mạng! Người đâu!"

Đợi đến khi định thần trở lại, y vội vã lấy cây nến trong nhà ra, rọi xuống đất. Cảnh tượng hiện ra khiến y kinh hãi đến thất kinh bát vía, vội vàng lộn nhào chạy vào sân sau, lớn tiếng kêu la: "Mau tới! Mau tới!" Giữa đêm tối tịch mịch, chim chóc đều câm nín, cả đất trời như chìm vào giấc ngủ ngàn thu, yên tĩnh đến lạ thường. Tiếng kêu sợ hãi thảm thiết của y vang lên, tựa hồ một ngôi sao băng lạc lối giữa trời đêm, dẫu ngắn ngủi nhưng lại chói tai, khiến người ta khó lòng bỏ qua.

Lão Tam vội vàng bật dậy khỏi giường, tay vươn ra vớ lấy thanh bảo đao đặt cạnh bên. Chẳng đợi ai kịp phản ứng, mũi chân y điểm nhẹ, thân ảnh đã vọt thẳng lên mái nhà. Nhìn thấy gã nha dịch kia đang ngã sấp trên mặt đất, chiếc đèn lồng vỡ tan tành, y liền đáp xuống bên cạnh, hỏi: "Có chuyện gì mà ngươi lại hốt hoảng đến vậy?"

Gã nha dịch kia vẫn còn trợn trừng đôi mắt, run rẩy chỉ tay ra phía ngoài: "Nhiều lắm, nhiều lắm... Có rất nhiều người!"

Lão Tam bỏ mặc nha dịch, vội nhặt chiếc đèn lồng trên mặt đất, cấp tốc bước ra ngoài.

Hắn từng giao chiến với bọn thổ phỉ nên tức khắc nhận ra chúng. Cảm thấy kinh hãi, hắn rọi ánh sáng xung quanh và phát hiện mẫu thân mình đang tựa vào cột đá bên cạnh. Hắn mừng rỡ không xiết, đặt đèn lồng xuống đất, khẽ vỗ vai mẫu thân, cất lời hỏi han ân cần: "Mẫu thân, người có an toàn không?"

Lâm Vân Thư từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Lão Tam, nàng ho khan đôi tiếng, giọng nói yếu ớt: "Ta... đang ở chốn nào đây?"

Lão Tam đỡ nàng dậy, nửa mừng nửa lo: "Mẫu thân, vì cớ gì người lại ở nơi này?"

Lâm Vân Thư cố tình nói lảng, giả vờ như không nhớ gì cả: "Ta nào hay biết. Trước đó ta bị bọn chúng đánh ngất, khi tỉnh giấc thì thấy mình đang ở trên núi của bọn thổ phỉ. Sau đó ta trốn xuống núi nhưng lại lạc mất phương hướng. Đi được một lúc thì gặp một nữ hiệp mặc áo đỏ, nàng tưởng ta là thổ phỉ nên đánh ngất ta. Khi tỉnh lại, ta đã thấy mình ở chốn này." Nàng khẽ nắm lấy tay áo của Lão Tam, đoái mắt nhìn những tên thổ phỉ nằm la liệt trên đất, rụt rè hỏi: "Những kẻ này... đều do con ra tay hạ sát sao?"

Bá Mẫu Vạn Năng Ở Viễn Cổ"

Chương 249

Chương trước
Chương sau