“Nếu gia đình bạn không có một nguồn thu nhập ổn định thì sẽ ra sao? Còn gia đình của tôi thì...”
Tiếng cãi vã vang lên trong màn đêm tăm tối, khi chồng tôi vừa bước vào nhà. Cả người anh ta nồng nặc mùi rượu, rõ ràng đã uống rất nhiều. Tôi gắt lên:
“Anh lúc nào cũng thế! Tại sao cứ suốt ngày uống rượu? Sao không chịu đi kiếm một công việc gì làm? Anh định để cho cái gia đình này c.h.ế.t đói sao? Hay là muốn tôi nai lưng ra nuôi một kẻ suốt ngày chỉ ăn bám, dựa dẫm vào vợ như anh chứ?”
Chồng tôi mặt đỏ bừng, mắt lờ đờ trong cơn say. Anh ta loạng choạng rồi bất ngờ vung tay tát mạnh vào mặt tôi, gằn giọng:
“Này, tao uống rượu thì kệ tao, mày đừng có mở miệng lắm lời! Không thì tao đánh cho chết! Làm việc để làm gì, hưởng thụ thế này không tốt hơn sao?”
Tôi bật khóc nức nở, trong lòng tan nát. Tôi không ngờ anh ta lại dám đánh tôi, trong khi chính anh mới là người sai. Tôi cười chua chát, nghẹn ngào nói:
“Được, nếu như anh muốn sống cùng rượu chè, thì từ nay tôi cũng không muốn dính líu gì đến anh nữa. Ngày mai chúng ta ly hôn!”
Anh ta nghe vậy liền phá lên cười lớn:
“Hahaha...Ly hôn sao? Ly hôn thì ly hôn, tao sợ gì chứ? Một con đàn bà suốt ngày lải nhải, nhức cả đầu, mày đi thì càng tốt cho tao! Dòng họ nhà mày cũng sẽ không làm phiền tao nữa!”
Nghe những lời cay độc ấy, tôi không biết là vì say mà anh nói vậy, hay đó chính là sự thật trong lòng anh. Nước mắt chực trào, tôi lập tức bỏ vào phòng, đóng chặt cửa. Ngoài kia, anh ta gào thét, đập cửa ầm ầm, giọng đầy tức tối:
“Này, mở cửa ra mau! Mở cửa đi, con đàn bà khốn nạn!”
Tôi mặc kệ, mặc cho tiếng đập phá vang rền. Tôi chỉ biết ôm con khóc nức nở. May mắn là con tôi đã ngủ say, nếu không chẳng biết sẽ thế nào. Trong lòng tôi thề rằng:
“Anh đã thành ra con người như vậy, tôi không còn giữ nổi nữa. Từ nay, chúng ta sẽ chấm dứt. Cuộc sống của tôi chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn khi không còn một người chồng nghiện rượu như anh.”
Một lúc sau, tiếng đập cửa im bặt. Có lẽ vì quá mệt, anh ta đã lăn ra ngủ. Tôi cũng dần thiếp đi, chờ đến sáng mai sẽ ra đi và nộp đơn ly dị.
Sáng tinh mơ, khoảng năm giờ, tôi thu dọn đồ đạc, ôm con rời khỏi căn nhà đầy đau thương. Thoáng nhìn chồng nằm vật ngoài cửa, trong lòng tôi vẫn còn chút luyến tiếc:
“Nếu như anh ta có thể thay đổi thì hay biết mấy...”
Tôi buột miệng thốt lên, rồi lại thở dài tự đáp:
“Hazz...Một kẻ như thế thì làm sao thay đổi được? Mình suy nghĩ viển vông quá rồi. Thôi kệ, từ nay mình sẽ sống cuộc sống của riêng mình, sẽ không còn bị anh ta hành hạ, không còn phải nuôi dưỡng một kẻ ăn nhậu lười biếng như thế nữa...”
Thế là tôi ra đi, không ngoảnh đầu lại. Nước mắt không ngừng chảy, trái tim đau đớn tột cùng, vừa như muốn níu kéo, vừa kiên quyết dứt bỏ. Tôi tự nhủ:
“Mình phải từ bỏ anh ta. Nếu anh ta không thay đổi, thì duyên phận của chúng ta xem như kết thúc tại đây!”
Tôi đi bộ khoảng mười phút, cuối cùng cũng đến bến xe. Ngay lập tức, tôi bắt chuyến xe đò về quê.
Quê tôi ở tận Long An, mất khoảng ba tiếng đồng hồ. Sau một chặng đường dài, tôi cũng đã về đến nơi. Trong lòng tôi bối rối vô cùng. Tôi bỏ chồng mà trở về nhà, liệu cha mẹ có buồn hay không? Họ có chấp nhận tôi nữa không?
Trong lúc đang nghĩ ngợi, xe dừng lại. Bác tài hô lớn:
“Đã đến Long An, ai muốn xuống thì xuống!”
Tôi bước xuống, tay bế con, tay xách vali, lặng lẽ đi trên con đường quen thuộc về nhà mẹ. Con đường vẫn như xưa, chỉ có tôi đã đổi khác, lòng dạ cũng chẳng còn như trước...
Cuối cùng, tôi đứng trước căn nhà đơn sơ, nghẹn ngào đến bật khóc. Lâu lắm rồi, tôi chưa về, từ ngày bất chấp tất cả để lấy một người đàn ông chẳng ra gì. Giờ nghĩ lại, tôi thấy vô cùng hối hận.
Tôi đứng lặng một lúc, do dự không biết có nên bước vào không. Tôi sợ cha mẹ sẽ không chấp nhận mình. Nhưng tôi đã không còn nơi nào khác để đi, chỉ còn con đường trở về. Thế là tôi run run đẩy cửa bước vào.
Vừa thấy tôi, mẹ òa khóc, nước mắt lăn dài, đôi mắt đỏ hoe, chạy đến ôm chầm lấy tôi, nghẹn ngào gọi:
“Mai, con đã về rồi sao? Mẹ cứ tưởng chẳng còn gặp lại con nữa. Ngày con bỏ đi lấy chồng, đến nay đã mười năm rồi... Hiện giờ cuộc sống của con thế nào? Con có ổn không? Sao chồng con không về cùng con?”
Nghe lời mẹ, tôi òa khóc. Tôi không ngờ mẹ vẫn yêu thương, không trách giận, dù tôi đã bỏ đi không một lời từ biệt, để chạy theo một kẻ chẳng ra gì. Tôi lau nước mắt, gắng trấn tĩnh rồi kể hết:
“Mẹ, con đã bỏ hắn rồi. Những lời cha mẹ nói trước kia đều đúng, con không nên yêu một kẻ như thế. Hắn chỉ là thứ cặn bã, không chịu làm việc, chỉ ăn nhậu rồi còn đánh con. Con không thể chịu đựng thêm nữa, con muốn ly hôn, con không muốn sống mãi trong địa ngục như vậy.”
Mẹ tôi vỗ vai tôi, nói dứt khoát:
“Được, nếu con muốn ly hôn thì cứ làm. Mẹ sẽ ở bên con. Mẹ không thể để con gái mình chịu khổ thêm nữa. Cha con đang ở trong nhà, con hãy vào gặp ông ấy.”
Nghe đến cha, tôi bỗng thấy run sợ. Bởi ngày tôi bỏ đi, ông đã giận dữ quát:
“Mày đã theo thằng đó thì cút luôn đi! Từ nay tao cắt đứt quan hệ, có chuyện gì cũng đừng mong tao quan tâm!”
Những lời đó ám ảnh tôi đến giờ. Tôi cúi đầu, nghẹn ngào:
“Mẹ, con nghĩ cha sẽ không chấp nhận con đâu. Xin mẹ đưa con sang nhà dì Ba. Con sẽ ở nhờ vài hôm, rồi tìm việc làm, có tiền con sẽ trả, thậm chí sẽ dọn đi chỗ khác...”
Mẹ tôi khóc, cố gắng thuyết phục: “Con à, hãy vào đối diện với cha con đi. Mẹ tin ông ấy đã nguôi giận rồi. Con đừng bỏ đi thêm lần nữa. Không có cha mẹ bên cạnh, lỡ có chuyện gì thì sao?”
Tôi thở dài, bất lực đáp:
“Thôi mẹ, con xin mẹ dẫn qua nhà dì Ba đi. Con đã quyết định rồi. Con không muốn cha mẹ lo lắng thêm vì con nữa.”
Mẹ đành bất lực, đưa tôi sang nhà dì Ba. Vừa thấy tôi, dì nói cay nghiệt:
“Này, bỏ cha mẹ theo trai, bây giờ bị chồng bỏ lại quay về. Đúng là chẳng ra gì! Cuộc sống của mày giờ thế nào rồi, hả?”
Tôi ôm con, nước mắt lã chã, nghẹn ngào đáp:
“Dì, cuộc sống con khổ lắm. Chồng con là kẻ vô cùng tồi tệ. Giờ con không còn nơi nào để đi, cũng không dám về nhà vì sợ cha không chấp nhận. Con nhờ mẹ dẫn đến đây xin dì giúp. Cho con ở nhờ vài hôm, có tiền con sẽ trả, rồi con sẽ đi nơi khác.”
Dì Ba, tuy miệng nói nặng lời nhưng lòng dạ vẫn tốt. Dì thở dài, rồi bảo như đang dạy dỗ:
“Thấy cũng tội cho mày. Đi theo trai, giờ bị bỏ rơi. Thôi được, tao cho mày ở nhờ. Nhưng sau này kiếm tiền thì nhớ trả. Giờ thì mau bế cháu vào nhà, ngoài này lạnh, không tốt cho nó.”
Nghe lời dì, tôi cũng bước vào bên trong, trong lòng không ngừng dâng trào sự biết ơn. Tôi khẽ nói, giọng run run:
“Con cảm ơn dì nhiều lắm, thật sự cảm ơn dì vì đã giúp đỡ con…”
Dì Ba mỉm cười hiền hậu, ánh mắt đầy sự nhân từ, dịu dàng đáp lại:
“Ừ, không có gì đâu. Dòng họ với nhau thì giúp đỡ nhau là chuyện thường tình. Giờ con cứ nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó hẵng nghĩ đến chuyện tìm việc. Có sức thì mới lo được cho con mình. Rồi sau này muốn sống ở đâu thì sống.”
Nếu muốn mình ra tập mới thì vào yutube gõ tên Chàng Sói Tìm Vợ Tập 5.
Ủng hộ mình lên 500 vieu để mình có động lực ra video mới nha...