Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 107

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Một tràng phân tích vừa chuyên nghiệp vừa dồn dập, không ngừng nghỉ, khiến mặt Đỗ Hằng Thanh sắp đỏ bừng vì phải nín thở để nói một mạch.

Đầu ngón tay Đỗ Phong Thanh khẽ gõ nhịp lên mặt bàn, tạo ra âm thanh lách cách đều đặn. Đôi môi mỏng của anh mấp máy, như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc hơn. Một lúc sau, anh từ tốn thẳng lưng rời khỏi ghế, hai tay chống lên bàn, nhìn thẳng vào Đỗ Hằng Thanh trước mặt. Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo chút thách thức: "Cô gái ấy... xinh lắm à?”

Đỗ Hằng Thanh thiếu chút nữa là hộc m.á.u ngay tại chỗ: “...Cái người này đúng là chỉ nghe những gì mình muốn nghe thôi mà!"

Đỗ Hằng Thanh ôm chặt lấy ngực, cố gắng tự trấn an bản thân: không được tức giận, tuyệt đối không được tức giận! Việc có thể tiếp cận, thậm chí là tiến xa hơn với Yến Thanh hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào việc cậu có thuyết phục được ông anh Đỗ Phong Thanh khó tính này nhận vụ án hay không.

Tay cậu ấy siết chặt thành nắm đấm, cố gắng kìm nén cơn giận muốn đạp cho Đỗ Phong Thanh một cái. Sau một hơi hít sâu, cậu ấy cong môi, nặn ra một nụ cười giả tạo đạt tiêu chuẩn, rồi hai tay nâng tập tài liệu đưa lên, giọng điệu ngọt xớt một cách giả dối: "Anh trai kính mến của em ơi, đây là những vụ án kinh điển mà thằng em trai yêu quý của anh đã đặc biệt tìm về, chọn lọc cẩn thận dành riêng cho anh đây ạ. Xin anh vui lòng nhận giúp em nhé!"

Thấy đứa em trai trước mặt mình "hạ mình" đến mức này – nếu là bình thường chắc chắn nó đã tặng anh một cú đá rồi – Đỗ Phong Thanh thờ ơ đón lấy tập tài liệu. Đầu ngón tay anh lướt qua các trang giấy một cách hời hợt, xem sơ lược nội dung. Anh khẽ húng hắng giọng, rồi thốt lên với vẻ suy tư: "Xem ra cô gái đó quả thật có nhan sắc đáng để tâm, chỉ là không biết có thông minh hay không..."

Nếu không thì cũng chẳng đến mức khiến một Đỗ Hằng Thanh lười chảy thây phải dày công chuẩn bị đến thế này, còn tự mình đi tìm tài liệu rồi in ra, và thốt ra bao nhiêu lời tâng bốc mà bình thường chẳng bao giờ có thể lọt ra khỏi miệng nó.

"Nếu không thông minh lắm, có khi lại thật sự để ý đến em đấy. Còn nếu quá thông minh thì thôi, em đừng mơ nữa, chắc chắn không theo đuổi nổi người ta đâu." Anh nói thêm, ánh mắt lấp lánh ý cười trêu chọc.

" Nhưng mắt nhìn người của cô ấy chắc chắn không tệ, nếu không cũng chẳng tìm đến một luật sư chuyên nghiệp hàng đầu như anh đây..." Đỗ Phong Thanh nhướng mày, giọng điệu pha chút kiêu ngạo.

Đỗ Hằng Thanh chỉ biết cứng họng: "...Ha ha, vâng ạ." Cậu ấy vẫn cố gắng duy trì nụ cười giả lả chuyên nghiệp, đóng tròn vai một đứa em ngoan ngoãn đến mức đáng thương.

Lúc này, Đỗ Phong Thanh mới thực sự cảm thấy tò mò, cô gái mà em trai mình để ý rốt cuộc có gì đặc biệt mà lại khiến một Đỗ Hằng Thanh vốn ham chơi lại mê mẩn đến vậy.

Anh tiện tay đặt tập tài liệu xuống, lười biếng ngả lưng dựa vào thành ghế, giọng điệu phảng phất vẻ ban ơn: "Thôi được rồi, nể tình em là em trai anh, vụ này anh hạ cố nhận vậy. Ngày mai, anh sẽ đích thân đi gặp đương sự."

Nghe vậy, Đỗ Hằng Thanh mừng rỡ khôn xiết, hai mắt sáng rực. Cậu phấn khích đến mức trèo thẳng lên bàn làm việc, ôm chầm lấy người anh trai mà ngày thường cậu ấy ghét nhất: "Em đi báo tin vui cho bạn em ngay đây!" Nói rồi, cậu ấy vội vàng nhảy xuống khỏi bàn, chạy biến khỏi văn phòng luật sư nhanh như một cơn gió.

Trong văn phòng rộng lớn, Đỗ Phong Thanh nhìn bóng lưng hấp tấp khuất dần của em trai. Ngón tay anh khẽ vuốt ve nốt ruồi lệ dưới mắt trái, rồi lắc đầu, trên mặt hiện rõ mấy phần ghét bỏ: " Đúng là đồ vô dụng..."

Hôm sau, Đỗ Hằng Thanh dẫn Đỗ Phong Thanh đến dưới sảnh bệnh viện để gặp mặt Yến Thanh.

Đúng lúc đó, Yến Tu Văn cũng đang đứng bên cạnh Yến Thanh.

Nhìn thấy Yến Tu Văn, Đỗ Phong Thanh hơi nhướng mày, giọng đầy vẻ ngạc nhiên: "Yến Tu Văn?"

Yến Tu Văn chỉ liếc anh một cái lạnh nhạt rồi khẽ gật đầu. Cảnh tượng này lọt vào mắt hai người trẻ tuổi đứng cạnh đó – Đỗ Hằng Thanh và Yến Thanh – rõ ràng cho thấy hai người đàn ông này có quen biết từ trước.

Ngay lúc này, Đỗ Phong Thanh đưa mắt nhìn Yến Tu Văn từ trên xuống dưới một lượt, rồi lên tiếng, giọng điệu pha chút trêu chọc: "Không ngờ lâu không gặp, cậu vẫn ăn diện bảnh bao ra dáng người như ngày nào nhỉ."

Yến Tu Văn mặt không chút đổi sắc, vẫn giữ vẻ lạnh lùng xa cách, công tư phân minh thường ngày. Giọng anh hơi trầm, mang theo sự sắc bén không kém: "Bốn năm đại học luật cũng chẳng thể giúp cậu nâng cao được trình độ thành ngữ, vẫn dừng lại ở giai đoạn học sinh tiểu học như cũ."

Đỗ Phong Thanh bật cười ha hả hai tiếng, có vẻ không hề bận tâm: "Dù sao thì tôi giống học sinh tiểu học, vẫn còn non nớt lắm, không giống cậu..."

Đang nói dở, anh liếc nhìn Yến Thanh đứng cạnh Yến Tu Văn. Đột nhiên, anh thoáng cảm thấy một sự quen thuộc khó tả, như thể đã từng gặp cô ở đâu đó từ rất lâu rồi. Anh kinh ngạc thốt lên: "Ái chà, không ngờ cậu đã có con gái rồi, lại còn lớn thế này rồi cơ à? Sao bình thường không đưa con bé ra ngoài cho mọi người ngắm nghía chút nào thế?"

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 107