Câu nói của cô khiến tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Yến Thù run rẩy, sợ hãi bị đuổi ra khỏi nhà: "..."
Yến Thanh để ý phản ứng của Yến Thù, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô bé này sợ tốn tiền xem bói, bèn ra hiệu, với vẻ mặt cực kỳ hào phóng và sảng khoái: "Giảm giá hai mươi phần trăm."
Yến Thù nhất thời luống cuống tay chân. Trong vô vàn tiểu thuyết về thiên kim thật giả mà cô ấy từng đọc, chẳng có cuốn nào dạy cô ấy phải đối phó thế nào với tình huống dở khóc dở cười khi thiên kim thật lại đòi xem bói cho mình.
Yến Thanh cũng rất thành thật, dù sao đã đến đây một chuyến, không thể đi tay không về được, tiền cần kiếm vẫn phải kiếm.
"Thế nào, có xem không?"
Không biết Yến Thanh định bày trò gì, nhưng vì quyết tâm lấy lòng Yến Thanh, Yến Thù nghiến răng: "Xem."
Bà cụ Yến ngồi bên cạnh bật cười trước tiên, dường như bị màn đối đáp của hai cô cháu gái này làm cho vui vẻ.
Bà Yến đưa tay xoa trán nhưng lại thở phào nhẹ nhõm. Trên đường về, bà còn sợ Yến Thanh sẽ không thích Yến Thù, hai chị em xảy ra tranh chấp, đến lúc đó bà làm mẹ thật khó xử không biết bênh ai. Nhưng xem tình hình hiện tại, đúng là bà đã lo lắng thừa.
Cô con gái ruột này, trong đầu chỉ toàn chuyện xem bói với kiếm tiền.
Bà kéo Yến Thanh lại, dịu dàng nói với Yến Thù: "Hai chị em cứ từ từ nói chuyện cũng được, mẹ đưa chị con lên xem phòng trước đã."
Rồi bà quay sang nói với Yến Thanh: "Thanh Nhi à, hôm nay trời cũng muộn rồi, tối nay con cứ ở lại đây đi, sau này con cần lấy đồ gì thì cứ bảo quản gia đi cùng con."
Yến Thanh suy đi tính lại, bản thân bây giờ đúng là không còn nhiều tiền, phi vụ làm ăn buổi chiều cũng đã đổ bể, thật sự cần tìm một chỗ ở, liền đồng ý.
Bà Yến vừa kéo Yến Thanh đi lên lầu, vừa nói: "Bố con vẫn còn ở công ty. Con còn có một anh trai, đang học đại học, ở ký túc xá chưa về."
"Còn một chú út làm cảnh sát nữa, đợi họ về là con có thể gặp hết..."
Sau khi hai người đi khỏi, phòng khách chỉ còn lại những người khác.
Yến Thù thở phào một hơi nặng nề, người chị mới về này xem ra cũng không khó gần lắm nhưng bản thân cũng không thể lơ là cảnh giác.
Bà cụ Yến được quản gia dìu cũng đi lên lầu, chẳng mấy chốc chỉ còn lại Yến Thù và gia đình chú hai Yến.
Yến Kiều Kiêu đi đến trước mặt Yến Thù, cố ý tỏ vẻ bất bình: "Bác gái với bà nội thiên vị quá rồi đấy, Yến Thanh vừa về là chỉ lo cho nó, bỏ mặc em ở đây luôn."
Cô ta kéo tay Yến Thù, an ủi: "Em họ đừng buồn, Yến Thanh ấy chẳng qua chỉ là từ bên ngoài mới về thôi, em xem cô ấy ăn mặc luộm thuộm kìa, làm gì có cửa so sánh với em. Rồi mẹ và bà nội nhất định sẽ nhớ đến những điểm tốt của em thôi."
Yến Thù lại giật phắt tay ra, ánh mắt khó chịu nhìn Yến Kiều Kiêu: "Chị ấy vừa về, mẹ và bà nội chăm sóc chị ấy là chuyện đương nhiên. Chị không vui trong lòng thì tự mình giải quyết, lại định mượn tay em để chĩa d.a.o đấy à?"
Bị nói trúng tim đen, Yến Kiều Kiêu tức giận đến đỏ mặt tía tai nói: "Chị thấy em bị lạnh nhạt nên mới đến an ủi, đúng là không biết điều!"
Thím hai Yến đứng cạnh kéo con gái lại, ánh mắt liếc xéo Yến Thù đầy vẻ khinh thường nhưng lại vờ vĩnh dạy dỗ con gái: "Con là người nhà họ Yến thứ thiệt, chấp nhặt gì với đứa con nuôi?"
"Con ranh con lúc nãy đứng trước mặt người ta còn không dám ho một tiếng, giờ thì đã dám vênh váo rồi sao?"
Trong phút chốc, phòng khách rộng lớn chỉ còn lại người giúp việc qua lại và Yến Thù đứng giữa phòng.
Lời của thím hai Yến như d.a.o đ.â.m thẳng vào tim Yến Thù.
Cô ấy hít một hơi thật sâu, không sao, không sao đâu, chỉ cần mình cố gắng một chút, lấy lòng mọi người, không bị ghét bỏ thì chắc chắn sẽ không bị đuổi đi. Yến Thù cúi mắt, trong lòng thầm tính toán điều gì đó...
Đêm hôm đó, Yến Thanh vừa tắm xong, đang dùng khăn lau tóc thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ngủ.