Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 128

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Còn về vấn đề cố hữu của căn hung trạch này, thực ra giải quyết cũng không quá khó, chỉ là hơi phiền phức và cần chút thời gian. Trong vài ngày tới, trước khi mọi việc được giải quyết ổn thỏa, gia đình tạm thời đừng quay về căn nhà này nữa, nhất là trẻ con và người già, họ sẽ không chịu nổi đâu."

Sau khi trao đổi xong, anh Hứa liền giao chìa khóa nhà cho Yến Thanh: "Mấy hôm nay nhà tôi xảy ra không ít chuyện, nếu có gì cần tôi hỗ trợ, cô cứ gọi điện thoại cho tôi là được."

Yến Thanh gật đầu. Cô sẽ báo lại cho anh Hứa một tiếng khi đã chuẩn bị xong mọi thứ và không còn ai trong nhà. Anh Hứa nói không thành vấn đề, hôm nay sẽ đưa người lớn tuổi trong nhà đến khách sạn ở tạm. Sau khi tiễn mấy người Yến Thanh ra đến cổng khu dân cư, anh ta mới lái xe rời đi, vội vã quay lại bệnh viện.

Hai đứa nhỏ bệnh khá nặng, vì chăm sóc chúng mà tối qua ngay cả người vợ vốn luôn khỏe mạnh của anh ta cũng đổ bệnh theo. Giờ đây bệnh viện thực sự đang rất cần người.

Khi rời khỏi khu dân cư, Yến Thù không nhịn được hỏi Yến Thanh: "Chị ơi, nhà anh Hứa xảy ra nhiều chuyện như vậy, đều là do vấn đề của căn nhà ạ?"

Chuyện này đáng sợ quá, cả một gia đình mà cùng lúc ngã bệnh ba người.

Yến Thanh khẽ gật đầu: "Cũng có liên quan."

Cô giải thích: "Vận khí của mỗi người đều có giới hạn. Nếu sống lâu dài ở một nơi có phong thủy không tốt, vận khí sẽ bị suy yếu dần, đặc biệt là trong môi trường sát khí nặng nề, trẻ nhỏ và người già rất dễ mắc bệnh nặng."

Hách Mẫn nghe xong không khỏi cảm thán: "Đáng sợ thật đấy."

Yến Thanh mỉm cười: "Đương nhiên cũng có một số người bẩm sinh đã có chính khí ngời ngời, sẽ không bị sát khí ảnh hưởng."

Yến Thù lập tức tò mò: "Chị từng gặp người như vậy chưa?"

Yến Thanh trầm ngâm một lát rồi đáp: "Luật sư Đỗ là một người như vậy." Yến Thù vừa nghe đến luật sư Đỗ liền bĩu môi, phụng phịu hỏi: "Thế chú út của chúng ta thì sao ạ?"

Chẳng lẽ người chú út phong độ ngời ngời của cô lại kém hơn cái tên luật sư Đỗ đầy toan tính kia sao?

Yến Thanh suy tư một lát: "Chú ấy không phải người dễ bị sát khí ảnh hưởng, xét ở một góc độ nào đó thì cũng tạm tính là vậy."

Mặc dù cô không thể nhìn rõ mệnh cách của Yến Tu Văn, nhưng đôi khi cô cảm nhận được từ anh ấy một luồng năng lượng đặc biệt, đúng là một người không dễ bị những thứ tà khí này ảnh hưởng.

Nhưng cảm giác này lại hoàn toàn khác với kiểu của luật sư Đỗ.

Luật sư Đỗ là người mang chính khí ngời ngời, đến mức những tà khí dơ bẩn kia cũng chẳng dám dễ dàng lại gần.

Còn Yến Tu Văn, chú ấy lại khiến những thứ uế tạp đó phải kiêng dè, thậm chí là khiếp sợ.

Có lẽ điều đó cũng có liên quan đến nghề nghiệp của chú ấy.

Yến Thù càng tò mò hơn: "Vậy em thì sao, em thì sao?"

Yến Thanh khẽ cười, trêu chọc: "Em ấy à, ý chí không kiên định nên phải đặc biệt cẩn thận đấy."

Yến Thù lập tức sững sờ, đứng ngây người một lúc chưa kịp hiểu chuyện. Sau đó, cô bé vội vàng hối hả đuổi theo Yến Thanh, hai tay ôm chặt lấy chị: "Chị ơi, vậy chị phải bảo vệ em đó nha!"

Yến Thanh cố nhịn cười: "Được rồi, chị sẽ bảo vệ em." Vừa về đến nhà họ Yến, còn chưa kịp bước vào cửa, hai chị em đã nghe thấy tiếng gào thét vang vọng của thím hai từ trong nhà.

Yến Thù nhún vai, nói: "Em biết ngay là hôm nay thím hai thế nào cũng đến mách lẻo mà."

Yến Thanh hơi nhướng mày: "Mách lẻo?"

Đúng là nhắc đến chuyện này lại thấy phiền phức, Yến Thù bực bội lên tiếng: "Tối qua chẳng phải chú út đã bỏ mặc thím ấy và Yến Kiều Kiều giữa đường sao, giờ đến đây hẳn là để méc mẹ, nói hai chị em mình không biết điều chứ còn gì nữa."

Sợ Yến Thanh nghĩ mình có ác cảm quá lớn với nhà thím hai, cô bé vội vàng giải thích thêm: "Trước nay vẫn vậy mà chị."

Chỉ khác là trước kia thím ấy chỉ mách tội một mình cô bé, giờ thì có thêm chị Yến Thanh.

Yến Thanh cong môi cười nhạt: "Vậy, những lời mách lẻo đó có tác dụng không nhỉ?”

Cô nhận thấy bà Yến rất thương Yến Thù, cũng không phải trưởng bối vô lý, nên việc thím hai cứ kể lể xấu con cháu thế này, ngược lại trông hơi trẻ con quá mức.

Yến Thù cười khà khà, vẻ đắc ý: "Đương nhiên là chẳng có tác dụng gì rồi ạ, mẹ có bao giờ tin lời thím hai đâu. Toàn nghe tai này lọt tai kia, có lúc thì nghe cho có lệ, có lúc còn chẳng thèm giả vờ nghe cho xong."

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 128