Nhìn bộ dạng ăn vạ chốn đông người của thím, Yến Thù chỉ hận không thể lấy gậy đập bà ta ngất đi rồi mang về.
Tiểu Trương đứng bên giải thích: "Chị họ của hai cô chạy đến một khu dân cư phức tạp nọ, khu vực đó vốn đã rất lộn xộn. Cô ấy gặp phải hai gã say xỉn, suýt nữa thì bị chúng đưa đi mất. May mà đồng nghiệp của chúng tôi đang làm nhiệm vụ gần đó nên đã cứu được."
"Khu vực đó đường sá vốn đã lắt léo, camera giám sát cũng hỏng từ lâu rồi, bọn chúng chạy mất tăm trong nháy mắt."
"Chúng tôi cũng đâu có nói là không tìm, chỉ là bây giờ cuối năm, mọi người đều bận nên lấy lời khai trước, sau này sẽ tìm tiếp. Nhưng bà thím hai cứ làm mình làm mẩy không tha, lúc thì đòi chúng tôi huy động người đi bắt, lúc lại đòi gặp sếp..."
"Hơn nữa, Yến Kiều Kiều vốn không khóc, là do bị bà thím hai vừa đánh vừa mắng nên mới khóc oà lên như vậy. Chúng tôi cũng khó xử lắm."
Yến Thù đảo mắt, nói với Yến Thanh: "Hoá ra Yến Kiều Kiều là bị thím hai dọa cho khóc thét lên."
"Thím hai, mau về nhà thôi, thím xem chị ấy khóc đến thảm hại cả rồi kìa. Lát nữa khóc ngất đi lại phải gọi xe cấp cứu đấy."
Thím hai lúc này mới liếc nhìn Yến Kiều Kiều, lấy ngón tay chọc vào trán cô ta: " Đúng là đồ vô dụng! Tự mình chạy lung tung lang thang đến những nơi phức tạp đó, gặp chút chuyện đã sợ khóc thành cái bộ dạng này..."
"Sao tao lại sinh ra cái thứ vô dụng như mày cơ chứ, chỉ biết khóc! Chỉ biết khóc!"
Yến Kiều Kiều vốn đã bình tĩnh lại, không còn sợ nữa. Nhưng sau đó bị chính mẹ ruột của mình đánh mắng một trận, tất cả ấm ức dồn nén trong mấy ngày qua đều bùng nổ vào giây phút này, khiến cô ta khóc càng dữ dội hơn.
Yến Thanh đứng bên cạnh nhíu mày: "Thím hai, thím mà còn làm ầm ĩ nữa, lỡ bị người ta chụp ảnh đăng lên báo Vân Thành, chuyện tối nay sợ là sẽ ầm ĩ hết cả lên. Đến lúc đó mọi người sẽ đồn ầm lên là chị ấy gặp chuyện gì nghiêm trọng."
"Vân Thành này biết bao nhiêu cái miệng, đến lúc họ đồn thổi lung tung, cả nhà thím có chạy gãy chân cũng không giải thích cho xuể đâu."
Lời nói này của Yến Thanh như nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim gan thím hai Yến.
Bao nhiêu năm vun vén, tính toán, điều thím hai Yến quan tâm nhất chẳng phải chính là con gái Yến Kiều Kiều của bà ta hay sao? Bà ta còn hy vọng Yến Kiều Kiều thi đỗ vào trường danh tiếng, chiếm được cảm tình của bà cụ Yến để được chia thêm một phần tài sản thừa kế, có như vậy tương lai mới mong có chỗ đứng vững chắc trong gia tộc họ Yến.
Rồi sau này, còn có thể tìm cho con gái một mối hôn sự tốt, môn đăng hộ đối với nhà họ Yến.
Nếu danh tiếng của Yến Kiều Kiều bị hủy hoại thì làm sao con bé còn mặt mũi nào mà ngẩng cao đầu ở cái Vân Thành này nữa, sau này làm gì còn có chuyện hôn sự tốt đẹp nào tìm đến.
Vì vậy, chuyện ngày hôm nay bắt buộc phải được chôn chặt tại đồn cảnh sát này, tuyệt đối không được để lọt ra ngoài.
Thím hai Yến đắn đo một hồi, cuối cùng giằng lấy tờ tường trình, đặt trước mặt Yến Kiều Kiều: "Ký đi, rồi về nhà."
Yến Kiều Kiều nức nở cầm bút lên, khó nhọc ký tên mình lên tờ giấy. Cô ta vừa ký xong đã bị thím hai Yến lôi xềnh xệch đứng dậy khỏi ghế.
Thím hai Yến nhìn vài viên cảnh sát trước mặt, buông lời cảnh cáo: "Chuyện hôm nay, nếu có một chữ lộ ra ngoài, nhà họ Yến chúng tôi quyết không tha cho các người đâu!"
Vài viên cảnh sát kia vội vàng cam đoan, tuyệt đối sẽ không để chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài.
Đứng phía sau, Yến Thù là người khó chịu nhất với cái kiểu thím hai Yến cứ mở miệng là lôi thế lực nhà họ Yến ra hù dọa người khác, dựa hơi gia tộc mà huênh hoang, ra oai.
Thím Hai Yến và Yến Kiều Kiều vừa rời đi, Yến Thù liền lập tức xen vào, nói với các anh cảnh sát: "Đó là chuyện riêng của mẹ con họ, tự làm tự chịu, chẳng liên quan gì đến nhà họ Yến chúng tôi đâu nhé!"