Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 14

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Bà Yến vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Yến Thanh, lo lắng kêu lên: “Đừng mà con...”

Yến Thanh trao cho bà một cái nhìn trấn an: “Không sao đâu ạ, chỉ là đi lấy lời khai thôi, con sẽ về nhanh mà.”

Nhìn bà Yến trước mặt, sự quan tâm hiển hiện trên khuôn mặt bà không hề giả dối. Cô bất giác nghĩ, nếu như chính chủ của cơ thể này còn sống, có lẽ gia đình này hẳn đã rất hạnh phúc.

Yến Thanh vừa theo chân Yến Tu Văn và các cảnh sát ra khỏi cửa, Yến Thù đã vội vàng chạy từ bếp ra. Cô bé cầm trên tay chiếc bánh mì và hộp sữa lạnh lấy từ tủ lạnh, rồi khẽ dúi vào tay Yến Thanh. Bắt gặp ánh mắt của Yến Thanh, đôi má Yến Thù hơi ửng hồng: “Chị, chị cầm lấy ăn tạm dọc đường đi.” Yến Thanh thoáng ngẩn người, sau đó mỉm cười: “Ừm.”

Cái cách cô nhóc này gọi tiếng “chị” ngượng nghịu đến thế nào, Yến Thanh sao lại không nhận ra được chứ.

Yến Tu Văn – người mà ngày thường luôn được cô cháu gái cưng chiều quan tâm hết mực, liếc nhìn chiếc bánh mì và hộp sữa trên tay Yến Thanh, rồi lại nhìn sang Yến Thù. Ánh mắt anh ta như muốn hỏi: “Thế còn bữa sáng của chú thì sao?”

Yến Thù chỉ mang theo một phần bữa sáng duy nhất, lập tức trở nên lúng túng. Cô bé kéo quai cặp sách trên vai, rồi vội vàng vẫy tay với Yến Tu Văn: “Chú út đi thong thả nhé.”

Ngay giây tiếp theo, bóng dáng cô bé đã chạy biến mất.

Cô cháu gái của anh ta từ nhỏ đến lớn hiếm khi thân thiết với bất kỳ ai, vậy mà giờ đây lại đối xử tốt với Yến Thanh đến mức này. Đến cả người chú út như anh ta cũng bị ngó lơ ra mặt.

Sự ưu ái ra mặt của Yến Thù càng khiến Yến Tu Văn thêm phần nghi ngờ cô con gái ruột vừa được tìm về của nhà họ Yến...

Tại cục cảnh sát, vụ nổ kinh hoàng xảy ra ngày hôm qua khiến cả đội đang quay cuồng trong công việc.

Yến Thanh được đưa vào phòng thẩm vấn. Người trực tiếp lấy lời khai cô là một trong những đồng nghiệp mà Yến Tu Văn đã dẫn đến nhà họ Yến vào sáng nay.

Còn Yến Tu Văn thì ngồi trong phòng bên cạnh, chăm chú theo dõi mọi diễn biến trong phòng thẩm vấn thông qua màn hình lớn.

Cô gái này được đưa về từ nhà họ Yến, hình như có chút quan hệ với Sếp Yến. Viên cảnh sát thẩm vấn vì không rõ nội tình nên cũng chẳng dám lớn tiếng hay quát tháo “nghi phạm” như thường lệ. Thái độ hỏi cung của anh ta cũng khách sáo hơn hẳn.

“Cô Yến, xin hỏi sáng hôm qua, tại sao cô lại xuống xe giữa chừng khi đang định gọi taxi và xảy ra tranh cãi với người đã khuất?”

Yến Thanh điềm nhiên đáp: “ Tôi chưa gọi được xe nên không tính là xuống xe giữa đường, cũng chẳng có tranh cãi gì cả.”

“Vậy tại sao cô lại cố tình gọi bà chủ quán mì đi chỗ khác ngay trước vụ nổ? Có phải cô đã biết trước điều gì không?”

Viên cảnh sát thừa biết rằng dù có hỏi thế nào thì câu trả lời cũng chỉ là phủ định, nhưng anh ta vẫn phải hỏi theo đúng quy trình.

Vậy mà Yến Thanh lại khẽ nhếch môi cười, thản nhiên đáp: “ Đúng vậy. Tôi biết chỗ đó sẽ xảy ra chuyện, và tất cả mọi người ở đó đều sẽ chết.”

Lời này vừa thốt ra, cả căn phòng như c.h.ế.t lặng. Mấy người có mặt đều sững sờ, không ai dám thốt lên lời nào.

Sắc mặt viên cảnh sát thay đổi hẳn, giọng điệu lập tức trở nên gay gắt, thậm chí có phần nghiêm trọng: “Cô Yến, làm sao cô biết trước được? Cô có liên quan gì đến vụ nổ không? Điều này cực kỳ quan trọng, mong cô trả lời thành thật!”

Lúc này, trong phòng bên cạnh, Yến Tu Văn mặt mày nghiêm trọng, chăm chú quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của cô.

Yến Thanh lại thản nhiên, như không có chuyện gì, đáp: “ Tôi á? Tôi nhìn thấy ma. Là những người đã khuất ấy nói cho tôi biết đấy.”

Viên cảnh sát cứng họng: “...”

“Cô Yến, đây là cục cảnh sát! Đề nghị cô trả lời nghiêm túc, đừng nói đùa!”

Yến Thanh chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ: “ Tôi đâu có nói đùa đâu.”

“ Tôi còn nghe họ kể, họ đều bị bắt cóc rồi bán đến đây. Có người c.h.ế.t thảm ngay tại đó, có người thì bị bán vào rừng sâu núi thẳm không bao giờ trở về. Những kẻ sống quanh khu vực đó đều là đồng bọn. Kẻ chuyên đi bắt người, kẻ thì giấu người trong hầm rượu bí mật dưới nhà, kẻ lái xe vận chuyển, kẻ thì phụ trách nhận tiền rồi chia chác lẫn nhau...” Yến Thanh ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Họ c.h.ế.t oan nhiều năm rồi mà không ai điều tra ra, oan hồn không siêu thoát được nên mới tự mình báo thù đấy.”

Lúc này, trong mắt mấy người cảnh sát, Yến Thanh chẳng khác nào một kẻ bị hoang tưởng, đang nói năng vớ vẩn, bịa đặt những chuyện hoang đường nhất.

Trong phòng bên cạnh, cảnh sát Tiểu Trương nhìn Yến Tu Văn ngồi bên cạnh, thì thầm: “Sếp, cái cô Yến Thanh này... toàn nói những chuyện vớ vẩn, làm sao mà điều tra được ạ?”

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 14