Người phụ nữ ôm chặt lấy ba đứa con nhỏ. Trong lòng cô ấy biết rõ, chính sự tồn tại của mẹ con cô đã vô tình thu hút những thứ khác đến, ảnh hưởng nghiêm trọng tới gia đình mới chuyển vào. Đối mặt với sự oán giận của anh Hứa, cô chỉ biết liên tục cúi đầu, giọng đầy hối lỗi: "Xin lỗi... thực sự xin lỗi anh... tôi cũng không muốn mọi chuyện thành ra thế này... thực sự xin lỗi..."
"Chúng tôi cũng không thể rời khỏi đây được... thực sự không biết phải làm sao." Cô nghẹn ngào nói tiếp: "Đã gây phiền phức cho anh và gia đình, thật sự xin lỗi."
Thái độ khiêm nhường và đầy hối lỗi của người phụ nữ khiến anh Hứa cũng khó lòng trách móc thêm lời nào. Bản thân anh vốn là người mềm lòng, nhìn cảnh một người mẹ với ba đứa con nhỏ, ban đầu còn thấy hơi đáng sợ, giờ đây chỉ còn lại sự đáng thương vô hạn.
Nhưng cậu con trai lớn lại tỏ ra không phục: " Nhưng mà mẹ ơi, đây vốn là nhà của chúng ta mà!"
Cậu bé trừng mắt nhìn anh Hứa, vô thức che chắn cho mẹ mình: "Rõ ràng họ mới là người đến sau!"
Hiểu rõ trọng tâm lời cậu bé nói, Yến Thanh hỏi: "Trước kia chốn này là nhà của các vị sao?”
Cậu bé hừ mũi mấy tiếng: "Đây vẫn luôn là nhà của chúng em!"
Người phụ nữ vội kéo con trai lại, không dám để cậu bé nói thêm. Cô gái trước mắt trông có vẻ là một người không đơn giản, cô ấy cảnh giác, không dám chọc giận đối phương.
"Chúng tôi từng sống ở đây cũng được hơn chục năm trời rồi... Một quãng thời gian dài đằng đẵng. Năm năm trước, chúng tôi bắt đầu bị giam cầm tại nơi này."
Nhắc đến chuyện này, nét mặt người phụ nữ lại thoáng buồn bã.
Yến Thù đứng phía sau nghe vậy, không nhịn được hỏi: "Năm năm trước đã xảy ra chuyện gì ạ? Cháu không có ác ý, chỉ là tò mò muốn hỏi chút thôi..."
Tại sao trông bốn người họ... lại có vẻ thê thảm đến nhường này.
Người phụ nữ lại không kìm được nước mắt: "Kể ra cũng có sao đâu... Năm năm trước, căn nhà này bị cháy, tôi và ba đứa con đều không thoát ra được... Nhớ lại chuyện năm đó, dù đã qua rất lâu nhưng vẫn như mới hôm qua. Làn da bị lửa thiêu đốt, toàn thân đau đớn tột cùng cho đến khi mất đi ý thức...
Đến khi tỉnh lại, mọi chuyện đã hoàn toàn khác. Bọn họ đã bị mắc kẹt tại chính căn nhà này.
Người phụ nữ tên là Vân Tiếu Tiếu.
Ban đầu, cô ấy vẫn có thể nhìn thấy chồng mình. Nhìn anh ấy vì mẹ con cô mà bôn ba ngược xuôi, ngày đêm không ngủ, chỉ vì muốn đòi lại công bằng, cô vừa đau lòng vừa bất lực.
May mắn thay, cuối cùng hung thủ cũng phải đền tội.
Nhưng gia đình vốn đang hạnh phúc viên mãn của họ, chỉ vì ngọn lửa oan nghiệt ấy mà tan thành mây khói.
Chỉ còn lại một mình người chồng sống cuộc đời cô độc lẻ loi.
Bố mẹ Vân Tiếu Tiếu cũng vài bận ghé qua, nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần gặp gỡ đều là những cuộc cãi vã không dứt.
Sau đó, chồng cô ấy chuyển đi nơi khác, bố mẹ cô ấy cũng không đến nữa, căn nhà này cũng bị bán đi.
Mọi chuyện dường như đã kết thúc.
Cô ấy muốn dẫn theo các con đi theo chồng xem thử, xem môi trường sống mới của anh thế nào, nếu cuộc sống của anh tốt đẹp, cô ấy cũng có thể yên tâm siêu thoát. Nhưng kỳ lạ là họ cứ bị giam cầm chặt cứng ở đây, dù dùng đủ cách cũng không thể thoát ra, càng không thể siêu thoát.
Cuối cùng, ý thức của cô cũng dần mơ hồ, chìm vào quên lãng theo dòng chảy thời gian, cho đến tận dạo gần đây mới bừng tỉnh.
Nghe Vân Tiếu Tiếu kể xong, Yến Thù nhìn sang Yến Thanh: “Chị ơi, chuyện của họ rốt cuộc là sao vậy ạ?"
Em chỉ nghe nói người tự vẫn mới không thể siêu thoát nhưng tại sao bốn người họ lại bị mắc kẹt trong căn nhà này?
Ánh mắt Yến Thanh chợt trở nên sâu thẳm: "Có kẻ đã giăng một trận pháp hiểm độc để cố tình trấn giữ họ ở lại chốn này."
Giống như lần trước, trong căn nhà cổ đó, hồn ma nữ không đầu kia cũng bị trấn giữ trong nhà. Lúc mới đến căn nhà này, Yến Thanh đã cảm thấy có gì đó quen thuộc, chỉ là lúc đó chưa nghĩ ra. Bây giờ thì cô nhớ ra rồi, e rằng đây là tác phẩm của cùng một bàn tay.
Xem ra kẻ này mấy năm trước ở Vân Thành cũng khá là "bận rộn".
Chỉ trong thời gian ngắn, cô đã hai lần chạm trán với những sự việc do hắn gây ra.