Yến Thanh gật đầu nhẹ: "Chưa nghĩ tới ạ."
"Vân Đại là một trong những trường đại học hàng đầu cả nước, rất nhiều ngành học đều xuất sắc, cháu có thể suy nghĩ kỹ xem sao."
"Chú có gợi ý nào không ạ?"
Yến Thanh nhìn Yến Tu Văn. Ban nãy chú Tu Văn còn đang trò chuyện với người lớn, giờ đã quay sang quan tâm chuyện học hành của cô.
Yến Tu Văn trầm ngâm một lát: "Thật ra không hẳn là gợi ý, chỉ là chú biết một vài ngành học đang được quan tâm..."
Yến Trăn ngồi cạnh, khóe mắt khẽ giật: "Chú út, hay là chú cháu mình đổi chỗ đi, chú nói chuyện kỹ hơn với em gái cháu?"
Có một người đang theo học Vân Đại rành rành ở đây mà hai người cứ mải bàn luận về trường đó, rốt cuộc là hai người có vấn đề về mắt hay là hoàn toàn xem cháu như không khí vậy?
Yến Tu Văn không chút khách sáo: "Được."
Ngay sau đó, Yến Tu Văn đổi đến ngồi cạnh Yến Thanh, còn Yến Trăn thì chuyển đến ngồi cạnh bốn vị trưởng bối.
Bà Tô nhìn Yến Trăn, cười hiền: "Một năm không gặp, Trăn Nhi trông ngày càng chững chạc ra rồi."
Bà Yến cười, nhấp hai ngụm trà: "Chững chạc gì đâu, vẫn cái tính trẻ con như xưa, chỉ tổ làm người ta lo lắng."
Bà Tô cười híp mắt: " Đúng là bà có tâm lý của người mẹ rồi, chứ tôi thấy thằng bé rất tốt mà."
Bà Yến: "Đâu có, tôi lại thấy Triệt Nhi nhà bà mới là cực kỳ xuất sắc đấy. Tuy tuổi nhỏ hơn Trăn Nhi nhà tôi nhưng tính tình thật sự rất chững chạc, đáng tin cậy."
Bà Tô nghe vậy trong lòng khẽ vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn lắc đầu khiêm tốn: " Tôi không thấy thế đâu, bà đúng là chỉ biết soi mói con mình, làm gì có ai cứ chăm chăm nhìn vào khuyết điểm của con trai mình như bà chứ?”
Yến Trăn ngồi cạnh nghe thế, trong lòng rất hài lòng, không ngừng gật đầu. Dì Tô thật quý trọng mình, đúng là có mắt nhìn!
Giây tiếp theo, vị dì Tô vừa khen ngợi Yến Trăn, cười hỏi anh ấy: "Trăn Nhi, tìm được bạn gái chưa? Cháu thích kiểu con gái thế nào?”
"Tuổi này mà tìm bạn gái là vừa đẹp rồi đó, tốt nghiệp xong là có thể đăng ký kết hôn luôn, biết đâu vài năm nữa, mẹ cháu lại có cháu bế rồi ấy chứ..."
Yến Trăn cười gượng: "Dì Tô, cháu... không vội đâu ạ."
"Sao lại không vội được chứ? Tuổi cháu là phải chuẩn bị tìm rồi! Hay là cháu nói cho dì nghe cháu thích kiểu con gái thế nào đi, để dì cũng để ý giúp, xem có ai hợp không nhé."
Bà Tô vừa nói vừa lôi điện thoại ra, lướt xem ảnh mấy cô gái trên mạng xã hội, đưa cho Yến Trăn xem: "Thấy sao? Có thích không?"
"Dì thấy cô bé này xinh xắn lanh lợi này, người cũng thông minh, năm nay vừa mới về nước..."
Yến Trăn ngồi cạnh, đưa ánh mắt cầu cứu về phía cô em gái và cậu bạn thân, nhưng cả bốn người kia cứ chia thành từng cặp nói chuyện rôm rả, hoàn toàn bỏ mặc anh.
Trong khi đó, dì Tô càng giới thiệu càng hăng say, còn đòi xin cả thông tin liên lạc của Yến Trăn.
Yến Trăn chỉ đành nhìn sang bố mình cầu cứu, nhưng ông lại đang bận bàn chuyện làm ăn với chú Tô.
Còn mẹ anh thì rõ ràng đã thấy ánh mắt cầu cứu của con trai, nhưng lại giả vờ không thấy gì, ung dung nâng tách trà lên uống, ra vẻ không muốn can dự.
Cả bàn này chẳng ai thèm đoái hoài đến anh.
Trái tim Yến Trăn tan nát. Thế giới này quả là quá bất công với anh mà!...
Tối, sau khi dùng bữa xong, Yến Thù khoác tay bà Yến bước ra từ phòng riêng, đôi mắt buồn ngủ rũ rượi.
Yến Trăn đi cạnh ông Đình Chu, lắng nghe ông dặn dò kỹ lưỡng về chuyến về quê của hai gia đình hai ngày tới: cần đến thăm nhà nào, gặp ai thì phải chú ý lời ăn tiếng nói ra sao.
Còn với hai cô con gái bên cạnh, ông lại chẳng mấy bận tâm những chuyện này, vì đứa nào cũng điềm đạm, chín chắn hơn hẳn.
Ở một bên khác, Tô Triệt đang nói nhỏ gì đó với bố mình.
Khi Yến Thanh đứng dậy khỏi ghế, một tay cô ôm chiếc áo phao dáng ngắn, tay kia khẽ ấn vào eo, cảm thấy hơi mỏi, bụng cũng âm ỉ đau. Cô khẽ cau mày, có vẻ "bà dì" đã đến sớm hơn dự kiến rồi.
Yến Tu Văn là người cuối cùng rời khỏi phòng. Khi anh xách chiếc áo khoác dài bước ra, ánh mắt lướt qua người cô, anh thoáng thấy một vệt đỏ trên chiếc quần thường phục màu sáng. Anh lập tức nhíu chặt mày, bước nhanh tới, giữ vai cô lại, ngăn cô đi tiếp ra ngoài.