Yến Đình Chu lắc đầu: "Em xem hôm nay đi, vợ chồng ông Tô Trực rõ ràng rất để ý Thanh Nhi, hỏi han cô bé suốt buổi tối, hiển nhiên đã 'chấm' cô bé rồi."
"Nói cho cùng, nhà họ Tô cho rằng Thanh Nhi mới là con gái ruột danh chính ngôn thuận của nhà họ Yến nên có phần xem nhẹ Thù Nhi." Hơn nữa, nhà họ Tô vốn không phải gia đình bình thường, với các mối quan hệ lại rất phức tạp. Tính Thù Nhi thì đơn thuần, nói chuyện thẳng thắn, nếu gả sang nhà họ Tô làm sao có thể tự do tự tại như ở nhà mình được chứ?
"Nhà họ Tô xem nhẹ là chuyện của họ. Con gái của em tốt ở mọi mặt, kể cả không cần con trai nhà họ thì vẫn có khối người theo đuổi."
Nói một hồi, bà Yến cuối cùng cũng đã hiểu ý chồng: "Vậy ý của anh là người có hôn ước với nhà họ Tô vẫn là Thanh Nhi?"
Yến Đình Chu gật đầu: "Hôn ước với nhà họ Tô ban đầu vốn dĩ là dành cho Thanh Nhi." Tính cách Thanh Nhi điềm đạm, chín chắn, nếu sau này về nhà họ Tô chắc cũng có thể ứng phó mọi chuyện dễ dàng.
Bà Yến cười: "Vậy nếu Thanh Nhi không thích Tô Triệt thì sao? Hôn sự này sẽ tính thế nào?"
Yến Đình Chu im lặng hồi lâu.
Ngay lúc bà Yến cầm quần áo chuẩn bị đi tắm, Yến Đình Chu ở phía sau dường như đã thông suốt điều gì đó.
Yến Đình Chu: "Vậy thì bàn bạc với nhà họ Tô hủy bỏ hôn sự này đi."
Hôn ước do thế hệ trước của hai nhà định ra, suy cho cùng vẫn là thiếu cân nhắc. Nếu lớp trẻ không vừa ý nhau, ép buộc ở cùng nhau cũng chỉ là gượng ép.
Bà Yến cười, nói cho cùng, bất kể là Thù Nhi hay Thanh Nhi, điều quan trọng nhất vẫn là sự tự nguyện và hạnh phúc của các con mà thôi.
Về đến nhà, Yến Thanh tắm nước nóng xong mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Trong phòng chỉ bật một cây đèn sàn với ánh sáng vàng mờ ảo. Nhìn chiếc áo khoác đặt trên tấm chiếu tatami bên cạnh, Yến Thanh nhớ lại vẻ mặt nghiêm túc của Yến Tu Văn khi nói anh không lạnh, bất giác khiến cô cong môi cười. Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa phòng.
Thường thì vào giờ này chỉ có Yến Thù sẽ qua đây để chen chúc chung phòng với cô.
Nhưng nếu là Yến Thù thì giờ này đã vào thẳng rồi, chẳng đời nào lại gõ cửa.
Nghĩ vậy, Yến Thanh vớ lấy chiếc áo khoác mặc vội vào rồi mới ra mở cửa. Chỉ thấy một bóng người cao lớn gần như che khuất cả ánh sáng bên ngoài.
Yến Tu Văn vẫn đang mặc chiếc áo len đen đó, rõ ràng đã về nhà nhưng vẫn chưa tắm.
Yến Thanh: "Có chuyện gì không?" Yến Tu Văn đưa chiếc túi chườm nóng trên tay qua: "Hôm nay đừng uống sữa nữa, ngủ sớm đi."
Yến Thanh hơi ngạc nhiên, nhận lấy túi chườm nóng. "Cảm ơn," cô nói.
Cô không ngờ Yến Tu Văn lại chu đáo đến vậy, còn chuẩn bị cả túi chườm nóng.
Cầm trên tay, cô mới phát hiện bên ngoài bọc một chiếc khăn mặt, túi chườm bên trong làm bằng nhựa màu xanh lá cây, trông... đúng là hợp với đồ dùng của người ở độ tuổi Yến Tu Văn.
Cô khẽ nhếch môi: "Chiếc túi chườm này khá hợp với phong thái cá nhân của chú út đấy."
Chiếc áo này còn trông hợp với chú hơn cả cái đế lót ly giữ nhiệt màu hồng kia nữa." Yến Tu Văn khẽ mím đôi môi mỏng, vẻ mặt như đang phân tích ý tứ câu nói. Một lát sau, anh mới chậm rãi đáp: "Nghe không giống lời khen cho lắm."
Yến Thanh bật cười: "Chú cứ xem như là lời khen thật lòng đi. Giặt xong áo khoác tôi sẽ gửi trả chú."
Yến Tu Văn chỉ khẽ gật đầu, đáp: "Được thôi."
Cầm túi chườm nóng trong tay, Yến Thanh cảm thấy lòng bàn tay ấm áp lạ thường, biết rằng nếu chườm lên bụng chắc chắn sẽ dễ chịu hơn gấp bội.
"Chú út ngủ ngon nhé, tôi đóng cửa đây."
Thấy Yến Tu Văn gật đầu, cô không chút ngần ngại đóng sầm cánh cửa lại.
Yến Tu Văn đứng lặng ngoài cửa, ánh mắt dừng lại trên lá bùa vàng dán trên khung cửa phòng cô. Ngón tay anh khẽ chạm nhẹ vào đó, khẽ nhủ: Đúng là thông minh hơn hẳn.
Đúng lúc này, giọng Yến Thanh từ bên trong vọng ra, trong trẻo dù hơi nhỏ: "Ngủ ngon!"
Anh khẽ nhếch đôi môi mỏng, đáp lại bằng một giọng trầm ấm: "Ngủ ngon."
Sáng hôm sau, khi xuống ăn điểm tâm, Yến Thanh vốn chẳng còn chút khẩu vị nào, bỗng ngạc nhiên khi thấy trên bàn lại có cháo nóng hổi.