Yến Tu Văn liếc nhìn Yến Thanh, khẽ nhắc nhở: "Thắt dây an toàn vào."
"Vâng."
Chỉ nghe đoạn đối thoại lạnh lẽo đến mức ngay cả máy sưởi trong xe cũng trở nên vô dụng, hai người ngồi ghế sau nghĩ đến năm tiếng sắp tới đều phải trôi qua trong bầu không khí đó, chợt thấy thương thay cho Yến Thanh.
Thế nhưng, điều khiến Yến Thù và Yến Trăn há hốc miệng kinh ngạc là: vừa lên xe, Yến Thanh đã đeo bịt mắt, nghiêng đầu, ngủ thiếp đi ngay lập tức, hoàn toàn phớt lờ bầu không khí lạnh lẽo bên cạnh. Yến Tu Văn thì từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng, nhưng khi dừng đèn đỏ, anh đã lặng lẽ lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.
Hai anh em dụi dụi mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt, đều cảm thấy như mình đang chìm trong mơ.
Chú út dịu dàng chu đáo như thế này từ bao giờ vậy chứ?
Lăng Hà có non nước hữu tình. Vừa xuống xe, ai nấy liền cảm nhận rõ sự khác biệt so với Vân Thành. Bầu trời nơi đây xanh trong đặc biệt, tránh xa ồn ào náo nhiệt, ngay cả không khí cũng trong lành hơn Vân Thành rất nhiều.
Yến Thù khoác tay Yến Thanh vừa mới tỉnh ngủ, ríu rít nói: "Chị ơi, buổi tối ở đây á, mình chỉ cần ngồi ngoài sân thôi là cũng thấy được bao nhiêu là sao luôn đó."
Cứ khoảng hai ba năm, nhà họ Yến lại về Lăng Hà thăm hỏi các bậc trưởng bối thân thiết. Nhưng theo thời gian Yến Thù lớn dần lên, những vị trưởng bối ấy cũng lần lượt qua đời. Giờ đây họ trở lại Lăng Hà cũng không còn gặp được người xưa, chỉ có thể đến nhà thờ tổ, thắp hương tưởng nhớ.
Yến Thanh không nhịn được ngáp một cái: "Vậy tối mình ra sân xem sao."
Yến Thù cười híp mắt: "Tụi mình còn có thể bê lò ra sân nhóm lửa, rồi bỏ đồ ăn ngon lên nướng nữa. Vừa sưởi ấm, vừa ăn, vừa ngắm sao." Dù sao thì xem dự báo thời tiết rồi, hôm nay trời sẽ không có tuyết.
Yến Trăn và Tô Triệt đứng phía sau nghe vậy cũng hào hứng đòi tham gia.
Mấy vị trưởng bối đứng cạnh nghe thấy, đều cười nói: "Mấy đứa này, chân còn chưa kịp đứng vững mà đã tính xong cả buổi tối làm gì rồi."
Bà Yến cười: "Trẻ con mà, hiếu động ấy mà."
Đến tối, bốn người quả thật bê một cái lò ra sân, đặt ít đồ ăn lên trên để nướng.
Trong phòng khách, các vị trưởng bối đang uống trà, trò chuyện, nhìn ra khoảng sân với bốn bóng người đang quây quần bên bếp lửa sưởi ấm, không khỏi cảm thán: “Thời gian trôi nhanh thật đấy, mới đó mà mấy đứa nhỏ đã lớn thế này rồi.”
“ Đúng vậy, nhớ hồi đó, hai thằng nhóc mới cao tới đây.” Một người giơ tay ước lượng: “Còn chưa cao bằng con bé Thù Nhi nhà mình nữa.”
“Giờ nhìn xem, Thù Nhi trái lại thành đứa thấp nhất rồi.”
Bà Yến không khỏi thở dài: “Bọn trẻ thì lớn rồi, còn chúng ta thì già cả rồi...”
Bà Tô ngồi cạnh lại nhìn sang Yến Tu Văn nãy giờ vẫn im lặng không nói gì: “Mà này, Tu Văn hình như chẳng thay đổi gì cả nhỉ?”
Năm đó trông trẻ thế nào, bây giờ nhìn vẫn trẻ trung y như vậy.
Nghe bà Tô nói, bà Yến cũng nhìn sang. Bình thường không để ý kỹ, giờ nhìn kỹ lại mới thấy đúng là như thế thật. Bao nhiêu năm qua, Yến Tu Văn dường như không hề già đi. Lẽ nào đây là “hack tuổi” trong truyền thuyết? Hay là lão hóa ngược?
Bà không nhịn được hỏi: “Tu Văn này, thường ngày cậu dùng đồ dưỡng da gì thế?”
Yến Tu Văn tay vẫn cầm chén trà, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, giọng bình thản: “Không dùng bao giờ.”
Yến Đình Chu nghe vậy xen vào: “Vẫn có thay đổi chứ, nếp nhăn cũng thêm mấy cái rồi kìa, chỉ là thay đổi không lớn lắm thôi.”
Bà Yến và bà Tô liếc nhìn nhau, thở dài. Haizz, đúng là người với người không nên so sánh mà.
Bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, nhìn đến hoa cả mắt. Bốn người vừa ngắm sao, vừa ăn khoai lang nướng, vừa trò chuyện, khung cảnh thật ấm áp – nếu như Yến Thù và Yến Trăn không thỉnh thoảng lại chành chọe nhau vài câu.
Mãi đến khuya, mấy người mới giải tán, ai nấy về phòng đi ngủ.