Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 184

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tô Triệt hơi nhíu mày, song cuối cùng vẫn gật đầu ưng thuận. Sợ Yến Thù không vui, cậu ta không quên dặn dò thêm một câu: "Đừng làm Thù Nhi khó chịu, em tránh xa cô bé ra một chút."

Hà Nhu gần như cắn nát môi dưới, trong lòng dâng lên nỗi ấm ức khôn nguôi, tại sao ai nấy cũng thiên vị Yến Thù đến vậy chứ.

Trên phố, Yến Thanh và Yến Thù diện áo phao to sụ do Bà Yến mua, quấn khăn kín mít, trông vô cùng ấm áp.

Hà Nhu đi bên cạnh Tô Triệt ở phía sau, lại chưng diện một bộ váy ngắn phong cách tiểu thư kiêu kỳ màu tím. Chất liệu tuy là vải dạ nhưng giữa trời mấy độ âm thế này thì chẳng cản nổi gió lùa, càng không ấm áp chút nào. Huống hồ dưới váy ngắn là đôi chân trần, tất da chân mỏng manh chẳng thấm vào đâu, lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập.

Yến Thù đứng bên cạnh nhìn bộ dạng "thời trang phang thời tiết" của cô ta mà lắc đầu lia lịa, đúng là vẫn chứng nào tật nấy, chẳng tiến bộ chút nào.

Ở Vân Đại đâu thiếu gì mỹ nhân, từ tiểu thư điệu đà, cô nàng Hán phục, cho đến phong cách gợi cảm cá tính. Chỉ riêng những kiểu người đó, một ngày chắc anh Tô cũng gặp đến bảy tám người rồi.

Hà Nhu ăn mặc thế này, chẳng lẽ thật sự trông chờ anh Tô sẽ để ý đến cô ta vì nhan sắc sao?

Hơn nữa, nếu nói về nhan sắc thật sự... Ánh mắt Yến Thù hướng về phía Yến Thanh đang lựa đồ ở quầy trang sức nhỏ bên cạnh, ánh mắt cong cong, ý vị.

Yến Thù nghĩ thầm, ai mà sánh bằng chị gái của mình chứ, dù khoác chiếc áo phao rộng thùng thình cũng chẳng che giấu nổi vẻ đẹp thanh thoát, tự nhiên kia.

Đúng lúc này, Hà Nhu khẽ dịch bước đến bên cạnh Yến Thanh, cũng cúi xuống ngắm nghía đồ trang sức.

Lúc ra ngoài, mẹ cô ta đã dặn dò rằng Yến Thanh là con gái ruột nhà họ Yến, khác hẳn với Yến Thù, phải tìm cách làm thân, chắc chắn sẽ thu về nhiều lợi ích sau này: "Em nghe bố mẹ nói chị tên là Yến Thanh phải không?” Hà Nhu nở nụ cười gượng gạo, bắt chuyện với Yến Thanh. Nghe lời ấy, Yến Thanh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Hà Nhu, giọng điệu khách sáo, lạnh nhạt đến lạ: “Có chuyện gì à?”

Thấy thái độ đối phương lạnh lùng xa cách, khác hẳn với vẻ thân thiện giả tạo mà cô ta trưng ra ban ngày, Hà Nhu nhất thời lúng túng, không biết phải ứng phó thế nào, lắp bắp: "Em... em..."

Đúng lúc này, thấy Hà Nhu bắt chuyện với chị mình, Yến Thù tròn xoe mắt kinh ngạc, lập tức lao tới, chắn ngang đẩy Hà Nhu ra, ánh mắt đầy cảnh giác, không chút thiện cảm: "Em cái gì mà em! Sao không đi mà bám dính lấy anh Tô kia kìa, chạy đến đây làm phiền chị tôi làm gì không biết!"

Cô ấy chăm chú nhìn chằm chằm Hà Nhu, luôn cảm thấy đối phương chắc chắn không có ý đồ gì tốt đẹp.

Bị Yến Thù chặn họng như vậy, mắt Hà Nhu lại hoe đỏ, rưng rưng: " Tôi chỉ muốn nói chuyện với chị Yến Thanh một chút thôi... chẳng có ý gì xấu xa đâu." Nói xong, cô ta không quên liếc nhanh sang Tô Triệt.

Tô Triệt đứng cạnh nhíu mày, không hiểu tại sao Yến Thù vốn dĩ dịu dàng đáng yêu, nay lại bỗng trở nên đanh đá lạ thường thế này: "Thù Nhi, nói chuyện cho đàng hoàng một chút đi."

Yến Thù khẽ hừ lạnh một tiếng: "Ai thèm nói chuyện tử tế với cái loại người như cô ta chứ!"

Cô ấy ôm chặt lấy cánh tay Yến Thanh như thể đang tuyên bố chủ quyền rõ ràng, hất cằm về phía Hà Nhu: "Đây là chị gái tôi không phải chị cô, muốn có chị thì bảo mẹ cô đẻ ra mà gọi ấy, đừng có gặp ai cũng vơ vào làm chị. Mà tính tuổi ra, chị tôi còn nhỏ hơn cô một tuổi đấy nhé!" Nói rồi, Yến Thù nhìn sang Yến Thanh: “Em nói đúng không chị?”

Yến Thanh nãy giờ mải miết lựa chọn, căn bản chẳng nghe lọt tai bất kỳ lời nào của ba người kia, chỉ cầm vài chiếc kẹp tóc, lần lượt ướm thử lên mái tóc của Yến Thù. Cuối cùng, cô thấy chiếc kẹp hình ngôi sao lấp lánh này cài lên tóc Yến Thù là hợp nhất. Cô cong môi khẽ cười, cẩn thận cài kẹp tóc cho Yến Thù. Vừa nghe thấy em gái gọi mình, cô liền thuận miệng đáp lại, gương mặt trắng hồng rạng rỡ nở nụ cười: “Hử? Em vừa nói gì cơ?”

Nghe Yến Thanh nói, Yến Trăn là người đầu tiên bật cười thành tiếng. Anh khẽ khoác vai Yến Thù, ngón tay nghịch ngợm chiếc kẹp tóc hình ngôi sao lấp lánh vừa được cài lên đầu cô bé.

Anh ấy nhìn Yến Thanh đang chọn thêm vài món phụ kiện khác rồi đi tính tiền ở quầy bên kia, trêu chọc: "Mọi người đang cãi nhau om sòm nhưng cô em gái Thanh Thanh nhà mình thì chẳng hề nghe lọt tai một câu nào. Xem kìa, cái kẹp tóc em chọn cho Thù Nhi đẹp thật đấy."

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 184