Yến Thù cười tủm tỉm: "Vừa nãy hình như Hà Nhu tâm trạng không tốt, anh Tô tốt bụng, chắc là đi dỗ dành cô ấy rồi ạ?"
Cô ấy vừa dứt lời, người làm trong nhà liền đi ra: "Thưa bà Tô, cậu Tô nói thấy người không khỏe, không ra ngoài nữa ạ."
Sắc mặt bà Tô lập tức tối sầm. Không khỏe ư? Vừa nghe đã biết là viện cớ rồi. Bình thường thấy con trai thân thiết với Yến Thù, bà vẫn tặc lưỡi cho qua, nghĩ dù sao nhà họ Yến cũng cưng chiều Yến Thù, hai gia đình lại vốn là bạn bè lâu năm, thân thiết với cô bé một chút cũng chẳng có gì sai. Mấy ngày nay lại thấy Tô Triệt gần gũi với cô gái nhà họ Hà kia, bà cứ ngỡ nó tự biết giữ chừng mực nên không nói thêm. Nhưng giờ đang ở khu nhà cổ của dòng họ Yến, đã hẹn cùng đi sắm đồ Tết, vậy mà nó lại đi cùng con bé họ Hà đó, còn ra thể thống gì nữa!
Đều là người từng trải, cô gái nhà họ Hà này có thủ đoạn và tâm tư gì, sao bà có thể không nhìn ra được.
Bà Yến cười nhẹ nói: "Nếu Triệt Nhi không khỏe, vậy chúng ta cứ đi trước thôi, còn nhiều đồ phải mua lắm."
Yến Đình Chu đứng cạnh tiếp lời: "Thanh Nhi, ba đứa con ngồi xe của Tu Văn đi, người lớn chúng ta đi xe khác."
Bà Tô nghe vậy, trong lòng nóng như lửa đốt. Bà vốn đã bàn với bà Yến là sẽ kéo Yến Thanh ngồi cùng xe để tiện nói chuyện riêng, vậy mà sao lại thay đổi thế này! Bà vừa định lên tiếng phản đối thì ông Tô bên cạnh đã kịp kéo tay bà lại, khẽ lắc đầu.
Bà Tô đành phải nuốt ngược lời định nói vào trong.
Cùng lúc đó, trong căn nhà cổ, Hà Nhu đang ngồi thụp xuống, khóc nức nở. Tại sao Yến Thù và Yến Thanh lại tốt số đến thế? Một người sinh ra đã là tiểu thư nhà họ Yến, một người được nhà họ Yến nhận nuôi, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chẳng cần tranh giành, mọi thứ tốt đẹp đều được dâng đến tận tay.
Không như cô, chẳng có gì cả, muốn gì cũng phải tự mình nỗ lực tranh giành, thậm chí là cướp lấy, không hề có ai giúp đỡ.
Càng nghĩ, Hà Nhu càng thấy tủi thân, cảm thấy quá bất công.
Một tờ khăn giấy bất chợt xuất hiện trong tầm mắt. Cô ta ngẩng đầu lên, thấy Tô Triệt đang đứng trước mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào mình.
Cô ta ngơ ngác nhận lấy khăn giấy, lau vội mặt: "Anh Tô, sao anh lại ở đây? Không phải anh đã đi mua sắm đồ Tết cùng mọi người rồi sao?"
Tô Triệt đáp gọn: "Không đi nữa."
Vốn định về phòng nghỉ ngơi, nhưng đi ngang qua lại thấy Hà Nhu ngồi khóc ở đây. Ban đầu anh không định để ý, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ nhìn một cô gái khóc lóc đáng thương như vậy.
Hà Nhu không ngờ lại gặp được Tô Triệt. Nhìn tờ khăn giấy trong tay, nỗi tủi thân ban nãy vơi đi quá nửa.
"Cảm ơn anh Tô."
Cô ta nắm chặt khăn giấy, thấy Tô Triệt không nói gì, bèn chủ động bắt chuyện: "Xin lỗi anh nhé, lại vì em mà anh với Yến Thù không vui."
Nhắc đến chuyện không vui với Yến Thù, Tô Triệt khẽ nhíu mày: "Không cần xin lỗi đâu, chuyện này là lỗi của Yến Thù, sao lại mắng người ta như vậy được."
Hà Nhu nghe vậy, trong lòng thầm vui sướng, xem ra mình cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Thấy Tô Triệt lúc này rõ ràng đang khó chịu vì Yến Thù, Hà Nhu quyết định thừa thắng xông lên: "Anh Tô, anh đi mua móc khóa với em được không?"
Tô Triệt do dự một lát rồi gật đầu đồng ý.
Ngày hai mươi chín Tết, khu nhà cổ của dòng họ Yến ở Lăng Hà đón hai vị khách đặc biệt.
Chiếc xe hơi dừng trước cổng. Đỗ Phong Thanh bước xuống từ ghế lái, chậm rãi cài lại cúc áo vest bên trong chiếc áo khoác dạ. Đỗ Hằng Thanh mặc áo phao, tay xách nách mang lỉnh kỉnh quà cáp lếch thếch theo sau.
"Này, anh cũng phải xách giúp em một ít chứ!"
Đỗ Phong Thanh quay lại nhìn em trai, đôi mắt đào hoa khẽ nheo lại, đuôi mắt hơi xếch lên đầy vẻ châm chọc: "Anh là người trả tiền mà."
Ngụ ý là, em trai xách đồ là lẽ đương nhiên rồi, mắc gì anh phải giúp?
Đỗ Hằng Thanh nghe vậy, tức điên lên, sao lại có ông anh như thế này chứ!
Vào đến nhà, gặp vợ chồng ông bà Yến, Đỗ Phong Thanh thanh lịch nho nhã cúi chào: "Chú Yến, dì Yến, tụi cháu đến chúc Tết sớm ạ."
Đỗ Hằng Thanh vừa đặt quà xuống đã nhìn đông ngó tây tìm Yến Thanh.