Yến Tu Văn nhìn bóng người dưới lầu: "Muốn rõ ngọn ngành về chuyện thuốc chuột, cứ đi hỏi lại bà viện trưởng cũ, có lẽ mọi chuyện sẽ sáng tỏ."
Tiểu Trương nghe xong liền sững người, bàng hoàng. Sao lại phải đi hỏi bà viện trưởng cũ đó nữa chứ?
Chẳng lẽ bà viện trưởng đó đã đánh tráo thuốc sao?...
Tiểu Trương thấy Yến Thanh từ phòng nghỉ đi ra, liền hỏi: "Cô Yến, chúng tôi còn có việc phải đi hỏi lại viện trưởng cũ một lần nữa, cô có muốn đi cùng không?”
Yến Thanh mỉm cười dịu dàng: "Thôi ạ, các anh tự đi là được rồi."
Chuyện sắp được giải quyết triệt để rồi, cô có đi nữa cũng không còn ý nghĩa gì.
Lúc Yến Tu Văn đi ra, quét mắt nhìn Tiểu Trương một cái, Tiểu Trương lập tức cảm thấy lạnh toát sống lưng.
Yến Tu Văn trầm giọng hỏi: "Còn chưa đi?”
Nghe vậy, Tiểu Trương vội vàng vẫy tay chào Yến Thanh, nhanh chân đuổi theo Yến Tu Văn.
Khi đến chỗ bà viện trưởng cũ lần nữa, bà đã đợi sẵn trong sân, trên bàn đặt sẵn bốn tách trà, dường như đã đoán trước được việc họ sẽ đến.
Bà viện trưởng cũ mỉm cười: "Hôm nay cô bé kia không đi cùng à?”
Trên bàn đã đặt sẵn bốn tách trà, rõ ràng là bà đã tính cả phần của Yến Thanh.
Yến Tu Văn trầm giọng nói: "Bà biết hôm nay chúng tôi sẽ đến."
Bà viện trưởng cũ khẽ thở dài: "Là vì chuyện thuốc chuột phải không?”
Yến Tu Văn gật đầu: "Bà biết thuốc chuột đó từ đâu mà có?"
Bà viện trưởng cũ gật đầu, vẻ mặt đăm chiêu, đầy ưu tư, dường như đang nhớ lại chuyện năm xưa: "Thuốc chuột đó, đích thân tôi đã mua.”
Tiểu Trương lập tức choáng váng, sao lại cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp vậy.
Bà viện trưởng cũ chậm rãi kể: "Năm đó, trong viện có nhiều chuột quá, tôi liền mua thuốc chuột về. Minh Thúy kể trong nhà có chuột nên tôi đã chia cho nó một ít, nghĩ bụng số đó cũng chẳng dùng hết được."
"Lúc đó, tôi tưởng nó lấy thuốc chuột là vì trong nhà thật sự có chuột."
"Đến khi ba đứa trẻ thiệt mạng, tôi mới bàng hoàng nhận ra, thứ thuốc đó thực chất là để dành cho bọn chúng."
" Tôi đã tưởng người hạ thuốc là Phùng Minh Thúy nhưng không ngờ lại là do năm đứa trẻ kia làm. Năm đứa trẻ òa khóc nức nở trước mặt tôi, để bảo vệ chúng, những người trong viện mới đưa ra quyết định đó, không báo cảnh sát."
"Sau này, Phùng Minh Thúy nói với tôi thuốc đó là nó định tự mình uống, nó muốn tự sát nhưng sau đó lại không muốn nữa nên đã vứt thuốc đi rồi. Lúc đó thật ra tôi bán tín bán nghi lắm, nhưng sự việc đã đến nước này, còn có thể làm gì được nữa?"
"Ba đứa trẻ đã c.h.ế.t rồi, năm đứa còn lại vốn đã không có cha mẹ nuôi dưỡng, lại còn chưa hiểu chuyện gì..."
"Phùng Minh Thúy đối xử với bọn trẻ hết lòng, rất mực trách nhiệm, vậy nên tôi cũng đã gạt bỏ mọi hoài nghi."
Bà viện trưởng cũ mắt hoe đỏ: "Mấy năm trước, con bé Lưu Diệp thường đến thăm tôi, tôi mới biết, năm đó, Phùng Minh Thúy thường buông lời kích động bọn trẻ, khiến chúng mới làm ra chuyện đó, chỉ định bỏ chút thuốc xổ để trút giận thay Phùng An và Phùng Minh Thúy."
"Mấy đứa trẻ... Chúng đã bị lợi dụng rồi!"
" Tôi có nghi ngờ Phùng Minh Thúy đã đánh tráo thuốc xổ bằng thuốc chuột để mấy đứa trẻ bỏ thuốc chuột vào đồ ăn. Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là nghi ngờ, không có bằng chứng, hơn nữa người trực tiếp bỏ thuốc đúng là bọn trẻ, tôi có thể làm gì được chứ..."
" Tôi cứ nghĩ, người đã khuất thì cũng đã khuất, còn người sống thì vẫn phải tiếp tục cuộc đời chứ?”
Cứ che giấu như vậy, đã là mười bảy năm trôi qua.
Trên gương mặt bà viện trưởng cũ hằn rõ nét hối hận.
Bà cứ ngỡ che giấu chuyện năm xưa thì mọi người đều có thể sống yên ổn, nhưng suốt mười bảy năm qua, ai nấy đều mang trên mình gông cùm nặng trĩu của tội lỗi. Đặc biệt là con bé Lưu Diệp, hơn mười năm nay, không một ngày nào sống yên lòng.
Tình cảm của những đứa trẻ này rất gắn bó, chúng coi những người còn lại quan trọng hơn cả bản thân mình. Có chuyện gì buồn khổ trong lòng cũng chưa bao giờ chịu nói với ai, cứ thế chôn chặt trong lòng.
Nếu không phải lần này hài cốt được tìm thấy, Lưu Diệp liên tục bị cảnh sát triệu tập, tinh thần suy sụp và tìm đến bà, làm sao bà có thể biết được những chuyện này.