Nhìn phản ứng của anh, Yến Thanh cười đầy ẩn ý: "Cũng không hẳn."
Dù sao cũng là nghe người ta nói lại, không phải cô tự đi tìm hiểu.
Đỗ Phong Thanh đẩy thực đơn đến trước mặt Yến Thanh: "Em gọi món đi."
Bị câu nói kia của Yến Thanh làm cho tức anh ách, chẳng còn tâm trạng nào mà gọi món.
Yến Thanh lại tâm trạng rất tốt, gọi một loạt đồ ăn.
Đến khi phục vụ mang món lên, sắc mặt Đỗ Phong Thanh càng lúc càng sa sầm, chỉ vì mỗi lần một món được mang lên, Yến Thanh ngồi đối diện lại nhắc lại một câu: "Ăn nhiều vào, có thể bồi bổ cơ thể."
"Thật ra 'chuyện đó' không được thì có thể đi khám bác sĩ, Tây y Đông y đều có chuyên gia."
Cuối cùng, trước khi món cuối cùng được mang lên bàn, Đỗ Phong Thanh không nhịn được nữa: "Em đừng nói nữa..."
Sao anh lại không được chứ? Bị Yến Thanh cứ mỗi món ăn lại kèm một câu nói như vậy, anh sắp nghi ngờ bản thân thật sự có vấn đề rồi.
Yến Thanh ánh mắt cong cong: "Ừm, tôi không nói..."
Đỗ Phong Thanh đầu óc quay cuồng, anh ghé sát lại gần, nghiến răng nghiến lợi trầm giọng nói: "Anh RẤT được."
Chữ " được" được anh nhấn mạnh một cách đầy dứt khoát.
Yến Thanh gật đầu, thong thả ăn uống, nhai kỹ nuốt chậm, vừa quan sát vẻ mặt và phản ứng của Đỗ Phong Thanh, khóe môi khẽ nhếch lên.
Thấy Yến Thanh rõ ràng không tin, Đỗ Phong Thanh tức muốn nổ tung. Anh nói rồi mà cô không tin, chuyện liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông thế này, anh có thể chứng minh thế nào? Chẳng lẽ phải giở trò lưu manh ngay tại đây?
Đỗ Phong Thanh tức đến mức uống cạn cả bình nước chanh để nén cơn ấm ức khó giải thích này. Nhưng mặt khác, anh lại phát hiện Yến Thanh sau khi nghe tọa đàm xong như biến thành người khác, hình như đang trêu chọc mình, mang theo chút... tinh nghịch và lém lỉnh.
Bộ dạng này hoàn toàn khác ngày thường, hay nói đúng hơn, đây mới là con người thật của cô?
Nụ cười trên mặt Yến Thanh nhiều hơn hẳn lúc trước, có lẽ vì phát hiện ra chuyện thú vị nên nổi hứng trêu đùa.
Nhưng thật ra không biết từ lúc nào, cô đã dần không nhìn rõ được mệnh cách của Đỗ Phong Thanh nữa, tựa như có một bức màn mờ che phủ.
Ăn cơm xong, Đỗ Phong Thanh đưa Yến Thanh đến gần khu ký túc xá nữ của Vân Đại rồi mới chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, anh lại không nhịn được mà ghé sát tai Yến Thanh, lặp lại một câu: "Khoản đó của anh thật sự rất ổn..."
Lúc nói câu này, anh liếc nhìn xung quanh, hạ giọng, sợ người qua đường nghe thấy.
Giọng nói trầm thấp, mang theo hơi thở ấm nóng, phả vào vành tai Yến Thanh, làm cô thấy hơi nóng và tê tê.
Yến Thanh khẽ khựng lại, lùi về sau nửa bước, chủ động tạo khoảng cách giữa hai người: "Chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi."
Đang trò chuyện bình thường thôi, cần gì phải áp sát như vậy?
Thấy phản ứng của Yến Thanh, Đỗ Phong Thanh bật cười nhẹ, anh đưa tay vén lọn tóc vương trên má cô ra sau tai rồi nhanh chóng buông thõng: "Khi nào em đồng ý làm bạn gái anh, chúng ta sẽ nói chuyện thật 'đàng hoàng'."
Có lẽ nhờ bữa tối này, chủ đề cuộc trò chuyện đã thay đổi, khoảng cách giữa hai người cũng không còn xa vời, khó nắm bắt như trước.
Đỗ Phong Thanh cũng vì thế mà mạnh dạn hơn một chút.
Cô ấy đã vào Vân Đại, ngôi trường nổi tiếng "trai thừa gái thiếu" này. Nếu anh cứ tiếp tục giữ kẽ, e rằng sẽ chẳng bao giờ theo đuổi được cô nữa.
Nhỡ đâu Yến Thanh thực sự gặp được " người định mệnh" mà cô ấy tin là có duyên, vậy thì anh chẳng còn cơ hội nào nữa.
Dù phản ứng nhanh nhạy, Yến Thanh vẫn không tránh khỏi sự trêu ghẹo vừa vặn, không quá lố của Đỗ Phong Thanh.
Cô im lặng một lúc rồi cất tiếng: "Bỏ qua chuyện định mệnh đi, yêu cầu của tôi về 'phương diện đó' cũng rất cao đấy."
Ngụ ý rõ ràng, Đỗ Phong Thanh e rằng không đạt tiêu chuẩn.
Đỗ Phong Thanh nghe xong thì mím môi cười: "... Cứ tưởng hôm nay sẽ không bị từ chối thẳng thừng, ai dè còn bị từ chối phũ phàng hơn trước."
Trước đây cô ấy viện cớ số mệnh, giờ thì chuyển sang công kích cá nhân trực tiếp luôn.
Bị nghi ngờ về năng lực, Đỗ Phong Thanh không giận mà còn nở nụ cười quyến rũ: "Đợi em đồng ý làm bạn gái anh rồi, em sẽ biết 'phương diện đó' của anh có phù hợp với yêu cầu của em hay không."