Nhìn nụ cười của Yến Thanh, gã bỗng dưng không thể rời mắt. Kiều Lỗi nuốt nước bọt, thầm nghĩ: "Mẹ kiếp, đẹp thật, Đỗ Phong Thanh đúng là có phúc!"
Giây tiếp theo, mọi người chỉ thấy cô gái đang cười kia đi đến trước mặt Kiều Lỗi, tiện tay cầm ly rượu mà gã đã rót đầy cho mình, trực tiếp hắt thẳng vào mặt gã.
Một ly rượu hắt thẳng vào gương mặt đáng ghét ấy, vậy mà vẫn chưa đủ xoa dịu sự khó chịu trong lòng Yến Thanh. Cô lạnh lùng nói: "Kiều thiếu gia nếu rảnh rỗi, có lẽ nên soi gương nhiều hơn. Có khi sẽ nhận ra mười kẻ như anh gộp lại cũng chẳng bằng một ngón chân của Đỗ Phong Thanh.”
Cô xách túi định đi.
Nhưng Kiều Lỗi đã bị ly rượu này chọc giận hoàn toàn, gã gầm lên rồi đuổi theo định túm Yến Thanh từ phía sau. Nhưng tay vừa vươn ra chưa kịp chạm vào cô thì Đỗ Phong Thanh đã kịp thời lao tới từ phía sau, kẹp chặt lấy.
Khoảnh khắc Yến Thanh quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Đỗ Phong Thanh không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện.
Chỉ thấy đôi mắt hoa đào kia khẽ nheo lại, nhìn Kiều Lỗi đang nhăn nhó đau đớn, anh cất giọng: "Kiều Lỗi, khi người ta còn nể mặt coi anh là người, anh cũng nên biết điều mà giả vờ cho giống một chút. Đừng để thiên hạ biết cái thói sủa bậy gia truyền của nhà họ Kiều các người chứ..."
Sự ồn ào trong quán bar thu hút rất nhiều người, hầu hết là khách quen, mặt mũi cũng chẳng lạ gì nhau. Chuyện nhà họ Kiều và nhà họ Đỗ đấu đá nhau bao năm nay cũng chẳng phải chuyện lạ gì ở đây.
Lúc này, những người quen biết vội vàng tiến lên can ngăn.
Đỗ Phong Thanh bình thường gặp ai cũng cười, trông có vẻ dễ tính nhưng ai biết chuyện đều rõ, anh mà nổi điên thật sự thì ra tay không ai đỡ nổi.
"Không phải đang tơ tưởng người phụ nữ của tôi sao?" Bờ môi mỏng của anh khẽ mím cười, đôi mắt đào hoa thường ngày luôn ánh lên ý cười giờ đây lại lạnh lẽo, u ám. "Còn muốn nói gì nữa thì nói tiếp đi."
Cổ tay Kiều Lỗi bị anh ghì chặt, bẻ quặt ra sau lưng, cả người hoàn toàn bị khống chế. Lực tay mạnh đến nỗi tưởng chừng sắp bẻ gãy cổ tay gã đến nơi.
Kiều Lỗi đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra, mặt trắng bệch: "Đỗ Phong Thanh, mày điên rồi à! Mau thả tao ra!"
Nhưng Đỗ Phong Thanh chẳng hề nới lỏng, ngược lại còn siết mạnh hơn: "Nói đi chứ, sao không nói nữa?”
Mọi người xung quanh vội vàng khuyên: "Thôi bỏ đi, Đỗ thiếu, đừng chấp vặt với gã ta làm gì!"
" Đúng đó, đều là bạn bè cả, đừng làm mất hòa khí." "Bọn tôi chỉ đùa chút thôi mà..."
Ngày nào cũng chạm mặt nhau, hà cớ gì phải vì một người phụ nữ mà làm ầm ĩ thế này.
Kiều Lỗi này bình thường cũng chỉ dám giở trò bẩn thỉu sau lưng, chứ đối mặt trực diện thì gã thật sự không có lá gan đó. Nhưng gã lại là kẻ cực kỳ sĩ diện. Hôm nay Yến Thanh là do mấy cô kia bày trò dụ đến. Lát nữa Kiều Lỗi mà nổi khùng lên thì bọn họ chắc chắn không yên thân đâu.
Đỗ Phong Thanh nhếch môi: "Đùa à?"
Anh nhìn sang Yến Thanh. Với hiểu biết của anh về cô trong gần một năm nay, một người không uống rượu như Yến Thanh tuyệt đối không thể tự dưng tối khuya chạy đến đây được. "Yến Thanh, ai gọi em đến đây?"
Yến Thanh vốn đang hào hứng xem kịch hay. Cô thật không ngờ, Đỗ Phong Thanh khi nổi giận lại như biến thành một người khác, điều đó lại khá... thú vị. Lúc này đột nhiên bị anh gọi tên, đôi mắt cô cong cong, đáp: " Tôi không biết, hay là anh hỏi thử xem?”
Ánh mắt Đỗ Phong Thanh lướt qua từng người trong nhóm đang vây quanh Kiều Lỗi, cuối cùng dừng lại ở cô gái đang nép mình phía sau, rõ ràng chột dạ muốn lẻn đi.
"Cô kia, bước ra đây."
Cô gái đó lập tức sợ hãi, vừa cúi người vừa rối rít xin lỗi Đỗ Phong Thanh: "Đỗ thiếu, thật sự xin lỗi! Bọn em chỉ cá cược đùa giỡn thôi, không hề có ý đồ gì với cô ấy đâu..."
"Ai gọi được Yến Thanh ra thì có thể lấy ba triệu của Kiều thiếu... Em cũng chỉ muốn kiếm chút tiền thôi mà."
Nhìn bộ dạng thê thảm của Kiều Lỗi, cô gái kia sợ đến mắt đỏ hoe vì hãi hùng, chỉ sợ Đỗ Phong Thanh cũng nhẫn tâm bẻ gãy cổ tay mình như hắn ta.